Hoắc Trầm Vân không thích Hoắc Cẩn Hành.
Hắn ta nghĩ vậy, lòng hắn ta khắc tạc câu đó như một thể ghi trác một lời thề nguyền với thần thánh. Hắn ta chắc nịch rằng, cuộc đời của mình và cuộc đời của Hoắc Cẩn Hành không thể cùng tồn tại song song được. Bọn họ chắc chắn là hai đường thẳng giao nhau, vì thế, phải có kẻ sống người chết.
Bởi lẽ đó mà, Hoắc Trầm Vân ghét cay ghét đắng Hoắc Cẩn Hành. Đôi lúc hắn cũng không biết tại sao, nhưng hắn cứ nhìn thấy anh là lại căm ghét, nếu muốn giải thích, có lẽ hắn sẽ thừa nhận rằng đó là do hắn đố kỵ với những gì mà Hoắc Cẩn Hành sinh ra đã dễ dàng có được.
Vì thế, mỗi lần gặp anh, Hoắc Trầm Vân sẽ thầm niệm trong lòng mình rằng hắn rất ghét anh, hắn muốn một lần bóp chết anh. Nhưng hắn lòng nghĩ vậy, người lại không dám làm vậy. Vì hắn vẫn còn quá yếu, thế lực này quá yếu để có thể chống đỡ khi nhổ tận gốc trốc tận rễ người mà anh hằng thù hận.
Hoắc Ý rất quan tâm đến Hoắc Cẩn Hành. Bà nói rằng vì bà cô cả của nhà họ Hoắc, nên bà phải quan tâm đến toàn bộ con cháu của nhà họ Hoắc, dù cho đứa trẻ đó có ra sao đi chăng nữa, có bị chính ba mẹ nó bỏ rơi đi chăng nữa thì nó vẫn mang trên mình dòng máu và bốn chữ Khang Nam Hoắc Gia. Hoắc Trầm Vân nghe qua mấy lời này, hắn chỉ âm thầm cảm thấy đây là một câu chuyện hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toc-em-buong-trong-gio/2527295/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.