Bụi hoa lam tinh mềm yếu dần ngã theo chiều gió, những cánh hoa tròn tròn cuộn lại theo tác động của cuộc sống. Dòng thời gian tĩnh lặng chậm rãi thếp lên những nếp không gian một màu nâu sẫm, đen tối và u ám. Hoắc Cẩn Hành tỉnh dậy, anh mở mắt trong một không gian vô định và mờ ảo.
Có lẽ là do anh hoa mắt, chóng mặt, cũng có lẽ là do anh đã bước một chân sang miền đất hứa khác. Nên khi đôi đồng tử màu cam nhạt của anh co rút lại, nó thu được hết những luồng sóng dập dờn ảo mộng như thể đó là những vết nứt rạn bị lập trình lỗi của thế giới. Anh thấy những vệt sóng xanh sóng đỏ, chúng xoay vần và lập lòe, không gian xung quanh anh đảo ngược không ngừng, những sắc màu va chạm vào nhau, chúng xung đột nhau như thể đang đánh trận, không ngừng tạo thành những trận địa chấn trong đôi mắt, bộ não của Hoắc Cẩn Hành.
Anh đứng ở giữa không gian đặc quánh màu đen, đôi mắt mù mịt chết lặng giữa thế cục trăm loạn ngàn thương.
Hoắc Cẩn Hành ôm lấy trái tim mình, cảm nhận được nó đang rỉ máu từ những vết cắt sâu hoắm đến lấy mạng. Hơi thở nặng nề chống đỡ một thế giới giả tạo, để rồi gục xuống giữa những tàn tro đau đớn cõi lòng.
Khi Hoắc Cẩn Hành chớp mắt lần nữa, đôi má lạnh đến buốt rát của anh đang được sưởi ấm bởi một đôi bàn tay ấm áp và nóng hổi. Giống như lửa vàng đổ trên đỉnh đầu vào những ngày hạ chí khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toc-em-buong-trong-gio/2527297/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.