Vuốt nhẹ nếp tóc vào sau vành tai, Lạc Tư Yên thở dài. Cô cầm gương soi được một chút lại để xuống, rồi lại cầm lên và để xuống cứ thế nhiều lần. Tóc mai lộn xộn không nghe lời khiến Lạc Tư Yên vừa sầu vừa bực. Cô tỉnh dậy ở bệnh viện nên dĩ nhiên là vẫn đang mặc đồ bệnh nhân, môi tái nhợt, mặt mày trắng bệch, bình thường cô vốn dĩ cũng đã trắng trắng, nay thiếu đi sắc hồng nhìn chẳng khác gì yêu nữ.
Lạc Tư Yên suy nghĩ, không biết có nên dặm một chút son rồi mới đi tìm Hoắc Cẩn Hành hay không? Cô nghe nói là anh vẫn chưa tỉnh, dù vậy thì cô cũng không muốn mình xuất hiện trước mặt anh trong bộ dạng vừa thảm hại vừa gầy gò xanh xao như cành liễu rủ đang héo mòn vì gió bão. Nhưng cô cũng chẳng có miếng son nào để có thể dặm lên đôi môi bợt bạt và đôi má nhạt đến nắng cũng chẳng nhuộm nổi màu này.
Vậy là, cô vẫn kết thúc một buổi sáng với tiếng thở dài thườn thượt.
Sau khi ăn được một chút cháo, Lạc Tư Yên cảm thấy khỏe hơn. Được nạp năng lượng đầy đủ, cảm giác từng tế bào trên cơ thể đều căng ra, dường như da dẻ cũng tự hồng hào hơn. Vì thế mà trong lúc mẹ và ba rời đi, cô đã tự mình dắt theo cây truyền nước tìm sang phòng Hoắc Cẩn Hành. Trong tiềm thức của Lạc Tư Yên, cô hôn mê nhiều ngày như vậy tức là đã rất nhiều ngày cô không gặp được anh rồi.
Lạc Tư Yên cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toc-em-buong-trong-gio/3461730/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.