Tác giả: Nam Thành Cố Lý
Dịch: Duật Lam
Lần này tôi chết thật.
Tôi không phân biệt được trong mơ với hiện thực, bên tai tôi rõ ràng có tiếng khóc, nhưng cho dù tôi có nhìn thế nào cũng không thấy được dáng người, người đó cách tôi càng ngày càng xa, tôi vươn tay muốn bắt lấy, nhưng người đó giống như quyết tâm rất lớn, càng chạy lại càng nhanh.
Tôi đứng ở bóng đêm không tìm thấy lối ra, nó giống như một cái lồng nhốt chặt tôi bên trong.
Tôi lớn tiếng kêu cứu, lại không có lấy một âm thanh đáp lại, tôi của lúc này cảm thấy cô độc hơn bất cứ khi nào.
“Tống Vọng, Tống Vọng, Tống Vọng…” Trong lúc rơi gần bờ tuyệt vọng thì có âm thanh vang lên bên tai, đó là tiếng Tạ Thần đang gọi tôi.
“Em ở đây! Tạ Thần, em ở đây!” Tôi liều mình đập lên cái lồng ấy.
“Tống Vọng, em trở về có được không, anh thật sự không thể không có em, anh… rất yêu em.”
Tôi cảm thấy có nước tràn ra từ khóe mắt, đó là lời đáp lại không tiếng động tôi dành cho Tạ Thần.
Tôi yêu Tạ Thần, yêu hơn bất cứ ai, yêu đến tan nát cõi lòng, yêu đến không thể kiềm chế, tôi tồn tại là bởi vì Tạ Thần.
Bởi thế nên nghe anh nói ra tiếng yêu, tôi càng liều mình muốn mở mắt.
Bỗng nhiên có ánh sáng trắng vụt qua trước mắt, trong mê man tôi lại trông thấy Tạ Thần, nước mắt anh còn chưa kịp lau đi đã vội vàng gọi bác sĩ đến, anh nắm tay tôi rất chặt, giống như sợ tôi lại rời anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-van-hoan/231864/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.