Tác giả: Nam Thành Cố Lý
Dịch: Duật Lam
Gần đây uống quá nhiều thuốc, mới vài hôm lọ thuốc đã thấy đáy rồi.
Tôi đã không thể không có loại thuốc này nữa, vậy nên khi nhìn thấy chỉ còn lại chẳng bao nhiêu lòng tôi có chút hoang mang, không hề do dự khoác áo đến bệnh viện.
Tôi tìm đến vị bác sĩ kia nhờ anh ta kê thuốc cho tôi như cũ, anh ta là một người tốt, tôi đã từng nói qua.
“Gần đây cậu uống thuốc hơi nhanh rồi đó.” Anh ta cau mày lật xem ghi chú mua thuốc của tôi.
Mỗi lần tôi mua thuốc đều là anh ta kê đơn, nhưng anh ta sẽ không kê cho tôi nhiều, một lần cũng khoảng hai tuần, anh ta không khuyến khích tôi uống thuốc, lần nào cũng đều tốn sức lực khuyên nhủ tôi nhập viện chữa trị.
Tôi không bằng lòng, anh ta liền dọa dẫm tôi, dùng thuốc để dọa tôi.
Nhưng anh ta không ngang được lại tôi, sau cùng cũng chỉ có thể kê đơn cho tôi thôi.
“Nhanh sao? Gần đây ngày uống hai viên, nhưng về sau đau quá liền không nhớ uống bao nhiêu nữa.” Tôi trả lời đúng sự thật.
“Nhìn cậu uống kiểu kia, kê thêm bao nhiêu thuốc cũng chẳng ích gì nữa, cậu đã sinh ra kháng thể với thuốc rồi.”
Trên bàn của bác sĩ có đặt một chậu vạn niên thanh, tôi mải nghịch lá cây cũng không để ý kĩ anh ta đang nói gì, dù sao lần nào tôi đến cũng là những câu đó.
“Bác sĩ Triệu, cây vạn niên thanh này của anh trông tươi tốt đó.” Tôi cười ngắt lời anh ta đang càm nhàm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-van-hoan/231863/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.