Tác giả: Nam Thành Cố Lý
Dịch: Duật Lam
Nếu như ánh mắt biết nói, vậy thì mỗi lần em nhìn về phía anh đều đang nói rằng em yêu anh.
Tiếc rằng ánh mắt không biết nói, chuyện em yêu anh này chỉ có mình em biết mà thôi.
Điện thoại từ sáng sớm đã đánh thức tôi, thông báo cho tôi biết rằng vài ngày nữa là đến sinh nhật của Tạ Thần.
Nhẩm tính thì, Tạ Thần sắp ba mươi rồi, chúng tôi quen nhau đã mười ba năm, nhưng tôi vẫn thường cảm thấy tôi của năm mười bảy mười tám tuổi chỉ mới hôm qua thôi, chớp mắt đã mười ba năm trôi qua rồi, chúng tôi đều trở thành ông chú kì quái trong câu chuyện của mình ngày trước.
Tất cả mọi thứ ở hiện tại khác hoàn toàn với những gì chúng tôi từng mơ về ngày tháng của năm ba mươi tuổi, có thể nói rằng chẳng chút dính dáng gì.
Chúng tôi của tuổi ba mươi không hề đi du lịch vòng quanh thế giới như năm mười tám từng muốn, cũng không làm được việc mạnh dạn công khai mối quan hệ của hai đứa, càng không thể mãi mãi ở bên nhau.
Chúng tôi của năm ba mươi tuổi chẳng còn liên quan đến nhau nữa.
Có lẽ tôi cũng chẳng thể tưởng tượng được tôi của năm ba mươi tuổi lại chẳng làm được việc gì, còn mắc phải bệnh nan y thoát không nổi cái chết, mỗi ngày đều đang lặp lại cảnh chờ chết trong nhà, tinh thần sa sút đến mức chẳng hề giống Tống Vọng nữa.
Dường như bản thân của tuổi ba mươi dù là mặt nào cũng đều làm tôi của tuổi mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-van-hoan/231862/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.