Nữ Oa rất dịu dàng.
Đường Táp cảm thấy không thú vị, ai muốn nhìn tình hồn của Nữ Oa đặt tay lên mặt ‘Phục Hy’ liệt nửa người, tình tứ nhìn ông chứ!
Đường Táp: “Này, tôi không nghĩ bận rộn nửa ngày là làm bà mai cho hai người đâu.”
Tiểu Bạch Long suy nghĩ chốc lát, nói: “Vậy chúng ta đi tách họ ra?”
Phụng Thất: “Hai người có thể đáng tin chút nào không? Hai người này đều là tình thành tinh, tách thế nào? Tôi thấy chúng ta chắc phải buộc với họ cả đời rồi……”
“Mau im mồm.” Đường Táp không vui nói, “Nói lời không may mắn này cẩn thận cắn nhằm lưỡi!”
Cô không muốn quấn chặt cả đời với hai tình tinh này đâu.
Nữ Oa không hề để bọn họ đợi lâu.
Một cái tay khác của Nữ Oa cũng đặt lên mặt Phục Hy, mỉm cười.
Đôi tay Phục Hy nắm chặt cổ tay của bà, cũng thâm tình ngắm nhìn Nữ Oa: “Em tỉnh rồi…… Cuối cùng anh có thể nhìn thấy em rồi…… Mặc kệ em có hoàn chỉnh hay không anh đều sẽ bầu bạn bên cạnh em…… Anh thật cô đơn, thời gian vạn năm của con người thật dài, không giờ nào phút nào là anh không nhớ em, em nhìn thấy không? Anh nặn tượng bùn vì em, mảnh rừng ngô đồng đó không đẹp bằng năm xưa nữa, thế giới này thay đổi rồi, không có em anh thật hiu quạnh……”
Đối mặt với chân ái, Phục Hy dần dần bắt đầu văn nghệ.
“Anh muốn gảy đàn vì em…… Anh nhớ nhung khoảng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-truong-chi-co-toi-la-nguoi/2835586/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.