Chuyện của Cùng Kỳ, Đường Táp tìm phía truyền thông tới xử lý, đứng trước ống kính tự nhiên thoải mái mang theo hai thánh thú và Đế Chiêu, thừa nhận thân phận Thần Trật Tự của bản thân.
Tiếp theo là trở về phía cảnh sát phía quân, làm theo quy trình tìm chứng cứ, bắt giữ và truy tố.
Trước khi bị còng xiềng Cùng Kỳ hỏi một câu: “Thượng Thần, không phải tôi làm đâu, nhưng dựa theo quy trình không phải cô nên tìm chứng cứ trước rồi mới bắt tôi sao?”
“Ông không cho là tội bắt cóc là tội sao?” Đường Táp nói, “Hơn nữa còn bị tôi bắt ngay tại trận, ông còn muốn chứng cớ gì nữa?”
“Chứng cớ buôn lậu mua bán thịt người…… A!” Cùng Kỳ biết bản thân đã nói hớ rồi.
Đường Táp nói với Đế Trạch: “Tư lệnh, nghe thấy rồi phải không?”
Đế Trạch: “Nghe thấy rồi.”
Đường Táp: “Vậy thì giao cho các người đấy, quy tắc cũ, các người thẩm vấn xong, tới tôi.”
Đế Chiêu hỏi: “Sao em không tiện tay phán quyết nó chứ?”
“Tôi mệt rồi.” Đường Táp nói, “Hơn nữa rất đói. Trở về trường thi cử xong hãy nói tiếp.”
Đế Chiêu gật đầu, say goodbye với mẹ già.
Đế Trạch muốn nói lại thôi.
Tới một nơi mà ống kính nhìn không thấy, Đế Chiêu biến thành Rồng, hình Rồng hình như dài thêm một chút rồi, ánh sáng và độ cứng của vảy trông cũng cao hơn trước một bậc, anh bơi tới bên cạnh Đường Táp, nói: “Chúng ta về trường.”
Phụng Hoàng đang treo trên vai Đường Táp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-truong-chi-co-toi-la-nguoi/2835584/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.