Tượng phó chính hiệu trưởng trông chừng trước cửa thư viện, một trắng một đen, vô cùng nổi bật.
Hải Trãi nói: “Không ngờ, lão Bạch Trạch đó cũng có ngày hôm nay.”
Công bằng thế này, ông đây dễ chịu rồi.
Lão Bạch Trạch chuyện chính không làm, sớm nên biến hắn thành đá mới phải!
Hải Trãi cám ơn cả nhà Thần Trật Tự!
Song, Hải Trãi sai rồi.
Nửa đêm canh ba vắng vẻ không người, Bạch Trạch từ trong không gian trở về giải trừ hóa đá, còn bỉ ổi đi tới trước mặt Hải Trãi, bốn chân chống đất vươn vai một cái.
Sau đó hắn còn lỉnh đi toàn bộ số tiền xu ước nguyện trước tượng điêu khắc Hải Trãi.
“Dù dao ông cũng dùng không được.” Bạch Trạch nói, “Tôi lấy về đi gắp thú.”
Hải Trãi gào rú trong lòng: “Bạch Trạch ! ! Ông đợi đấy ! ! ! Trộm tiền tôi cực khổ kiếm được tôi rủa ông trọc đầu!”
Bạch Trạch sờ cái đầu ngày càng bóng loáng của Hải Trãi.
“Sờ đầu Hãi Trãi, cuối kỳ không cần lo.”
Hải Trãi có qua có lại: “Có ngày súng trong tay, bắn toi thú Bạch Trạch Phi Đại!”
Bạch Trạch gom tiền xu, vắt lưỡi sang bên một bên, vui vẻ nhét vào túi tiền riêng của ông, đi móc con búp bê trong máy gắp thú mà nửa năm trước ông móc không được.
“Reng reng ~ biubiu! Bắt được rồi, yeah!”
Âm thánh quái dị tiếp tục vang vọng không ngừng trong hành lang.
Sau khi Bạch Trạch tiêu được một nửa số tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-truong-chi-co-toi-la-nguoi/2835581/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.