Mấy ngày nay, Tống Nghiên quả thực vô cùng...... Sa đọa.
Lục Trăn mới vừa hưởng qua một trận hoa thơm cỏ ngọt, mỗi ngày đều giống như mao đầu tiểu tử, dụ dỗ cậu vận động suốt, chẳng phân biệt ngày đêm.
Cậu bị lăn lộn đến kiệt sức, người nào đó lại thần thanh khí sảng, tinh thần phấn chấn......
Tống Nghiên sống không còn gì luyến tiếc mà nằm trên giường, đầu vùi vào chiếc gối mềm mại, chỉ chừa lại một quả đầu đen nhánh, nặng nề thở dài.
Mình đích thực là một con yêu, nhưng người nào đó hình như cũng không tính làm người nữa rồi.
Lục Trăn đứng ở cuối giường, lấy cà vạt ở trên móc vòng nó quanh cổ, rũ mắt nhìn xuống vừa vặn nhìn thấy vòng eo nhỏ nhắn của thiếu niên.
Trắng đến lóa mắt.
Từ phần eo đi xuống được bọc trong chiếc quần ngủ cotton rộng rãi, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn thấy những đường cong chỗ vểnh chỗ gầy.
Ánh mắt hắn thâm trầm bình tĩnh nhìn vài giây rồi ném cà vạt lên giường.
Duỗi tay túm lấy cổ chân yếu ớt của thiếu niên.
Tống Nghiên vừa nhìn thấy tư thế này liền biết, trong đầu hắn khẳng định đang suy nghĩ về những chiếc bánh quy nhỏ dơ bẩn rồi!
Hôm nay đã chạy liên tục từ sáng đến tối rồi, không mệt sao!
Nhanh chóng che lại phần eo đau nhức, nhỏ giọng xin tha: "Lục Trăn, em không thể động đậy nữa rồi."
Lục Trăn mỉm cười: "Vậy em nằm xuống nghỉ ngơi đi."
Tống Nghiên đang muốn thở phào một hơi, liền nghe hắn thấp giọng nói: "Tôi động đậy là được."
Tống Nghiên: "......"
Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-the-gioi-deu-vi-ta-ma-tranh-gianh-tinh-cam/1322241/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.