Rốt cuộc thì Kỷ Hoài nổi tiếng đến mức nào? Dùng một câu để mô tả thì chính là, fans của cậu ở khắp mọi nơi. Bất luận là ở trên mạng, hay trong văn phòng, thậm chí là trong Học viện Khoa học, cho dù bọn Giang Qua không đu idol nhưng cũng không thể tránh được những người xung quanh họ đu idol, cho nên khi vừa thấy Kỷ Hoài, họ liền nhận ra cậu. Nếu gặp Kỷ Hoài ở những nơi khác thì có thể đám người Tông Tuyển sẽ không nghi ngờ gì, nhưng đây là đồn cảnh sát trấn Thanh Thủy, Kỷ Hoài, một đại minh tinh lại xuất hiện ở một địa phương nhỏ bé như vậy, đương nhiên rất dễ khiến người khác sinh nghi, còn chưa nói đến chuyện thế mà cậu lại có mặt ở nơi như đồn cảnh sát thế này. Cho nên, sau khi nhận ra người ngồi cùng Thu Thu là Kỷ Hoài, đám người Giang Qua gần như chắc chắn 90% rằng cậu cũng là một người - may - mắn được hệ thống nhắm trúng. "Không biết hiện tại xác suất là bao nhiêu nhỉ?" Giang Qua nhếch môi nhìn Lạc Thâm: "1/1900000000, đại khái là trúng giải độc đắc 88 lần thôi, so easy." "Hừ." Lạc Thâm cười lạnh một tiếng: "Đừng nói trúng độc đắc 88 lần, cho dù có thể trúng 888 lần, 8888 lần, vậy thì đã sao? Anh chỉ có thể điều khiển được máy tính, mà không thể điều khiển được hệ thống, nếu không thì sao lúc này anh lại ở đây?" "Đừng có suy bụng ta ra bụng người." Giang Qua mỉa mai phản bác. Thấy Giang Qua và Lạc Thâm một lời không hợp lại muốn cãi nhau, Tông Tuyển đang nghe cấp dưới báo cáo công việc qua tai nghe Bluetooth, ngước mắt liếc bọn họ một cái: "Hai người thật sự muốn lãng phí thời gian vào chuyện vô bổ này hả?" Quả thật là cãi nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì, hai người Giang Qua và Lạc Thâm liền im lặng. Kỷ Hoài còn chưa biết mình đã bị bọn họ nhìn thấu, thấy sắc mặt của Giang Qua và Lạc Thâm không đúng lắm, cậu thầm nghĩ chẳng lẽ bọn họ thương lượng thất bại rồi? Vậy giờ cậu có nên mở lời không? Ngay lúc Kỷ Hoài do dự, Giang Qua liền đi về phía này, lên tiếng trước: "Đi thôi, đổi chỗ khác nói chuyện." Kỷ Hoài: "???" Cậu ngây ngốc nhìn Giang Qua, rồi lại quay sang nhìn Tông Tuyển và Lạc Thâm, nghe thấy lời nói của Giang Qua mà biểu cảm trên mặt bọn họ vẫn bình thường, Kỷ Hoài càng thêm bối rối. Đây là đang nói với cậu? Sao anh ta lại nói như vậy với cậu nhỉ? Chẳng lẽ anh ta biết cậu muốn tìm bọn họ để nói về chuyện gì à? Kỷ Hoài nghi vấn đầy mình, còn chưa kịp hỏi, Giang Qua đã dùng hai chữ giải quyết toàn bộ nghi vấn của cậu: "Hệ thống." Đôi mắt Kỷ Hoài mở to, ánh mắt quét qua Giang Qua, Tông Tuyển rồi Lạc Thâm, lẽ nào... Bọn họ cũng giống cậu sao? * Từng nghĩ rằng trên thế giới này chỉ có một người - may - mắn là cậu thôi, bây giờ lại phát hiện ra rằng trên thế giới này không chỉ có một người - may - mắn, Kỷ Hoài cảm thấy có chút vi diệu, nhưng mà... "Mấy người to gan thật, còn dám giả mạo thân phận cha ruột của Thu Thu." Kỷ Hoài nghĩ thầm, tuy rằng cậu cũng từng có ý tưởng này, nhưng cũng chỉ là nghĩ qua mà thôi, không giống như bọn Giang Qua, không chỉ nghĩ mà còn thực hiện luôn. Một người thì đột nhập vào cơ quan tư pháp để làm giả dữ liệu ADN, người kia thì trả tiền để làm giả báo cáo xét nghiệm ADN, còn một người thì dám nhận Thu Thu là con gái ruột của mình mà không có bất kỳ bằng chứng nào, thậm chí còn được quân đội hộ tống vượt hàng nghìn dặm để tìm con gái. Đối với Kỷ Hoài mà nói, cái này không phải là to gan lớn mật thì là cái gì? Nhưng mấy người làm chuyện to gan lớn mật kia, Giang Qua, Tông Tuyển và Lạc Thâm lại dùng ánh mắt "Có vấn đề gì sao?" nhìn Kỷ Hoài. Kỷ Hoài: "???" Anh họ mau đến mà xem, ở đây có ba tên lách luật này!!! Trước thái độ đúng lý hợp tình của ba người to gan trước mặt, Kỷ Hoài đuối lý chẳng còn lời nào để nói, vì thế cậu dứt khoát trở lại chuyện chính: "Vậy, các anh có biết chuyện hệ thống này là sao không?" "Khoa học và công nghệ hiện tại không đủ để nghiên cứu ra những thứ như vậy." Lạc Thâm nói: "Cho nên hệ thống này hoặc là đến từ tương lai, hoặc là từ ngoài hành tinh." Là một trong những nhân vật đứng đầu giới khoa học kỹ thuật, tất nhiên lời nói của Lạc Thâm rất đáng tin cậy, Kỷ Hoài không nghi ngờ lời hắn nói, chỉ là nếu vậy thì... Kỷ Hoài nhìn về phía Lạc Thâm: "Vậy là chúng ta không thể làm gì được nó?" "Tạm thời thôi." Lạc Thâm nhìn Kỷ Hoài: "Nếu cho tôi thêm chút thời gian, tôi có thể nghiên cứu nó đến tận gốc ngọn." "Thật á?" Kỷ Hoài có chút bất ngờ, ngập ngừng khen một câu: "Giáo sư Lạc quả là tuổi trẻ tài cao." Kỷ Hoài vừa nói xong, Giang Qua liền bật cười, ngay cả Tông Tuyển cũng không nhịn được cong cong khóe môi, trong khi Lạc Thâm được Kỷ Hoài khen ngợi thì không có biểu tình gì. Kỷ Hoài: "???" Giờ cậu lại tiếp tục ngốc. Kỷ Hoài còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, Giang Qua liền nói: "Vào chuyện chính đi, tuy rằng bây giờ có thêm một người nhưng vẫn nên theo những gì đã thương lượng lúc nãy, tạm thời lấy thời hạn là nửa tháng, thay phiên nhau chăm sóc bé, tôi trước." "Nửa tháng?" Sự chú ý của Kỷ Hoài lập tức bị dời đi, cậu nghĩ, bộ phim truyền hình đang quay cũng sắp đóng máy, mà đoàn phim bên chương trình《 Xin chào bảo bối 》cũng chuẩn bị khởi quay, tính toán một chút, Kỷ Hoài nhìn về phía hai người Tông Tuyển và Lạc Thâm nói: "Vậy tiếp theo sẽ đến lượt tôi?" Tông Tuyển và Lạc Thâm đều không phản đối, người trước thì không nói, còn người sau thì ước gì không đến phiên mình chăm sóc Thu Thu. "Cứ như vậy đi, nhưng tôi có chuyện muốn nói với các anh." Kỷ Hoài nói: "Mấy anh cũng biết tôi là người của công chúng cho nên nếu tôi chăm sóc Thu Thu thì phải chuẩn bị một lý do thích hợp." Nói xong, cậu đem kế hoạch ban đầu của mình trình bày với đám người Tông Tuyển: "Mọi người thấy sao?" Mọi người cũng không có ý kiến gì nên thứ tự chăm sóc Thu Thu đã được sắp xếp ổn thỏa, đầu tiên là Giang Qua, kế tiếp là Kỷ Hoài, sau đó là Tông Tuyển, và cuối cùng là Lạc Thâm. Nhưng...... Trình tự đã xong, Kỷ Hoài hỏi: "Vậy giờ phải nói với Thu Thu thế nào đây?" Ăn ngay nói thật là không thể nào, không phải lo lắng cô gái nhỏ có chấp nhận hay không, mà bọn họ nghi ngờ liệu cô bé nghe xong thì có hiểu gì hay không; nói dối cũng không được, bởi vì Thu Thu là một đứa trẻ chứ không phải là người ngốc, bọn họ lại không chắc khi nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, nếu vậy thì, tất nhiên, bọn họ sẽ không ngốc đến mức chôn một quả bom hẹn giờ ngay bên mình. Cuối cùng, đám người Kỷ Hoài nói với Thu Thu thế này: "Thu Thu, cháu biết ba mẹ trước kia của cháu là giả, đúng không?" "Cháu biết." Thu Thu gật gật đầu, lúc ở đồn cảnh sát, chị cảnh sát đã giải thích với bé rằng ba mẹ không phải là ba mẹ ruột của bé, bé là đứa trẻ mà bọn họ bắt cóc mang về, cho nên họ mới không xót, không thương bé. "Đúng là vậy, hai kẻ xấu đó đã cướp cháu từ tay mẹ ruột của cháu, đáng lẽ bọn chú phải gửi cháu về cho mẹ, nhưng mẹ của cháu đã đi đến một nơi rất rất xa, tạm thời không thể trở về, cho nên từ giờ bọn chú sẽ chăm sóc cháu." "Vậy thì..." Thu Thu nhìn Kỷ Hoài, sau đó nhìn Giang Qua, Tông Tuyển và Lạc Thâm, rồi nhỏ giọng hỏi: "Vậy trong các chú thì ai là ba ba của cháu ạ?" Lúc đầu cô gái nhỏ tưởng rằng Giang Qua là ba ba của mình, chị cảnh sát cũng nói như vậy, nhưng sau đó lại tới một người tên Tông Tuyển, ông quản gia nói chú ấy mới là cha ruột của bé, sau đó lại tới một người tên Lạc Thâm, cũng nói rằng bé là con gái chú ấy, bây giờ anh Đường Đường lại nói bọn họ đều đến để chăm sóc bé. Cứ như vậy, Thu Thu hoàn toàn bị xoay như chong chóng. "Cái này..." Kỷ Hoài liếc nhìn đám người Tông Tuyển một cái, sau đó quay lại nói với Thu Thu: "Bọn chú đều là ba ba của Thu Thu." "Đều là?" Thu Thu ngẩn người, tuy bé còn nhỏ, nhưng mà... Nhưng mà không phải mỗi đứa trẻ chỉ có một ba một mẹ thôi sao? Trong đầu nhỏ của Thu Thu tràn đầy những chấm hỏi to đùng. "Bởi vì Thu Thu khác với những đứa trẻ khác nha." Nghe Thu Thu hỏi vậy, Kỷ Hoài liền cười nói: "Ông trời thấy Thu Thu của chúng ta đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy, sau đó ông nghĩ một ba ba thì không được, nên mới để bọn chú đến làm bốn người ba ba của Thu Thu luôn." Đây là lần thứ hai được anh Đường Đường khen, Thu Thu vui vẻ đến mức đôi mắt cũng cong thành vầng trăng khuyết, không thể không nói, nếu bàn về sự yêu thích của con gái (không phân biệt tuổi tác),ba người Giang Qua, Tông Tuyển và Lạc Thâm đều không tốt bằng một Kỷ Hoài. Cho nên khi Giang Qua muốn đưa Thu Thu đi, cô gái nhỏ có thể nói là lưu luyến không nỡ rời Kỷ Hoài, dù sao thì cậu cũng là anh Đường Đường, mà bây giờ lại trở thành ba Đường Đường của bé. Kỷ Hoài ngồi xổm trước mặt Thu Thu, xoa xoa cái đầu nhỏ của bé cười nói: "Không sao đâu, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau mà." "Thật không?" "Thật." "Vậy thì chúng ta móc ngoéo đi." Thu Thu đưa ngón tay út ra, sau khi móc vào ngón tay út của Kỳ Hoài, cô gái nhỏ ngọt ngào, nghiêm túc nói: "Ngoéo tay, thắt cổ, một trăm năm không đổi." Sau khi cùng Kỷ Hoài "đóng dấu", khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Thu lần nữa lộ ra nụ cười: "Vậy là đồng ý rồi nhé." Kỷ Hoài cũng gật đầu, nói: "Được, đồng ý." Sau khi nhận được sự đảm bảo từ ba Đường Đường, Thu Thu mang chiếc cặp nhỏ mà bà Chu và những người khác chuẩn bị cho cô, ngoan ngoãn đi theo Giang Qua ra tàu cao tốc. Đối với Thu Thu mà nói, thế giới bên ngoài quá xa lạ với bé, cho nên sau khi vẫy tay tạm biệt đám người Kỷ Hoài, Thu Thu giống như một con trùng nhỏ bám đuôi, từng bước nhỏ tung ta tung tăng đi theo sau Giang Qua, sợ nếu chậm nửa bước thì bé sẽ bị lạc. Thú thật, Giang Qua cũng không phải là người kiên nhẫn, hơn nữa hắn vốn là người tay dài chân dài, một bước của hắn hơn ba bước của Thu Thu, thế nên, sau hai lần dừng lại chờ Thu Thu, đến lần thứ ba Giang Qua trực tiếp xoay người bế Thu Thu lên. "!!!" Cô gái nhỏ đột nhiên bị ôm tức khắc đơ người, ngơ ngác nhìn Giang Qua. "Chân con ngắn quá." Giang Qua liếc nhìn Thu Thu một cái, sau đó vừa đi vừa nói: "Chờ nhóc đi đến nơi chắc tàu cũng chạy luôn rồi." Thu Thu chớp chớp mắt, một lúc sau, giọng nói mang theo ủy khuất: "Nó sẽ phát triển mà." Giang Qua suýt chút nữa thì bị câu nói của Thu Thu làm cười chết, bé cũng không bị bệnh, tất nhiên chân của bé sẽ dài ra, nhưng đó đều là chuyện trong tương lai, còn bây giờ: "Chờ đến khi chân con dài ra thật rồi nói." Thu Thu nhìn vào hai chân mình, sau đó thở dài: "Vậy được rồi." Giang Qua cong môi, thú thật, đây là lần đầu tiên hắn phát hiện ra khi một đứa bé nghiêm túc mà thở dài thế mà lại có chút đáng yêu. * Sau vài giờ ngồi trên tàu cao tốc, Thu Thu đáng yêu đã không thể chịu nổi nữa, sau khi xuống tàu xong, nằm trong lòng Giang Qua đầu bé không ngừng gật gù như gà mổ thóc. Thu Thu rất muốn gắng gượng, nhưng bé thật sự quá buồn ngủ, cuối cùng cái đầu nhỏ "bịch" một tiếng, dựa vào vai Giang Qua, ngủ khò khò. Thế là, lúc bọn Phương Tử An đến ga tàu cao tốc đón Giang Qua, lại nhìn thấy trong lòng lão đại luôn ghét bỏ trẻ con của họ lại ôm một cô bé trắng trẻo... Một đứa bé dễ thương??? Đám người Phương Tử An dùng sức chớp chớp mắt, sau khi xác nhận mình không nhìn lầm, đột nhiên hít một ngụm khí lạnh... Trời ạ! Lão đại bọn họ bị người khác xuyên vào à? Bọn Phương Tử An sợ chết khiếp, nhưng chuyện đáng sợ hơn nữa là thiên thần bé bỏng trong vòng tay lão đại của họ thế mà lại là con của lão đại??? "*!" "Không phải chứ?" "Lão đại, anh thế mà chưa kết hôn đã có con rồi sao???" Giang Qua: "..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]