Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không giống Kỷ Hoài, trước khi đến trấn Thanh Thủy hai người Giang Qua và Tông Tuyển đã từng điều tra tất cả về Thu Thu, cho nên Lạc Thâm là ba ba của Thu Thu ư?
Không thể nào.
Hai người vô cùng chắc chắn, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Lạc Thâm này không phải ba ba Thu Thu thế mà lại tới cửa tự nhận là cha ruột Thu Thu, như vậy rất có khả năng hắn cũng giống như bọn họ?
Nghĩ thế, Giang Qua với Tông Tuyển liền đưa mắt quan sát Lạc Thâm, dáng người hắn cao gầy, khuôn mặt ốm, vì ở phòng nghiên cứu quanh năm nên làn da của hắn rất trắng mà nhìn có vẻ không được khỏe mạnh lắm, hơn nữa khí chất quanh thân lạnh như băng, khiến người ta có cảm giác như loại người nghiên cứu khoa học lập dị.
Nếu là không lâu trước đây, tất nhiên Giang Qua và Tông Tuyển không hề hoan nghênh Lạc Thâm đến, vì số người muốn hoàn thành nhiệm vụ không ngừng tăng thêm mà đối tượng của nhiệm vụ lại chỉ có một mình Thu Thu, cho nên bọn họ hoan nghênh người khác đến tranh giành thì chính là chuyện quái lạ.
Nhưng bây giờ thì khác.
Sau khi hệ thống cho biết có thể làm nhiệm vụ theo nhóm, đối với bọn Giang Qua mà nói, càng nhiều người tham gia thì càng tốt.
Đám người Quân Khải tiếp đón Lạc Thâm cũng không biết mấy người Tông Tuyển đang suy tính điều gì, hiện tại tâm trí hắn giống hệt với nữ cảnh sát vừa nãy, rối tinh rối mù, khi ánh mắt liếc thấy hai người Tông Tuyển và Giang Qua đang đi tới, Quân Khải như gặp được cứu tinh, vội vàng giới thiệu họ với những người đàn ông mặc quân phục: "Là thế này, không phải là chúng tôi nghi ngờ mọi người nhưng Giang tiên sinh và Tông tiên sinh này cũng giống với giáo sư Lạc đây, đều tự nhận là cha ruột của Văn Thu."
Cũng giống?
Cha ruột?
Người đàn ông mặc quân phục sững sờ một lúc, vì sao khi tách riêng thì mỗi một chữ hắn đều biết, nhưng khi chúng đứng cùng nhau thì hắn lại chẳng hiểu gì?
"Giáo sư Lạc, ngài xem, chuyện này..." Người đàn ông mặc quân phục vô thức nhìn về phía Lạc Thâm, trong khi người phía sau lại nhìn Giang Qua và Tông Tuyển, từ nãy giờ ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh nhưng lúc này lại âm thầm có chút dao động.
Lạc Thâm ngắt lời của người đàn ông mặc quân phục: "Tôi muốn nói chuyện riêng với bọn họ."
Hai người Giang Qua và Tông Tuyển cũng không từ chối, dù sao thì rất có thể đối phương cũng giống họ, đều là những người "đồng bệnh tương liên"*, nhưng người đàn ông mặc quân phục lại không yên tâm, nên nhớ Lạc Thâm là bảo bối quý giá của Học viện Khoa học bọn họ, nếu không phải lần này hắn khăng khăng muốn đích thân đến trấn Thanh Thủy thì chưa chắc cấp trên đã đồng ý.
*Nghĩa đen: Cùng bệnh thì cùng thương xót nhau. Nghĩa bóng: Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.
Chính vì biết Lạc Thâm quý giá như thế nào nên tất nhiên người đàn ông mặc quân phục không yên tâm khi hắn khuất khỏi tầm mắt mình.
Tuy nhiên, Lạc Thâm lại chẳng phải người có tính tình tốt, người đàn ông mặc quân phục không yên tâm là việc của anh ta, còn hắn muốn làm gì là việc của hắn.
Thoáng nhìn qua người đàn ông mặc quân phục đã đi theo kịp, Lạc Thâm liếc anh ta một cái: "Đừng để tôi lặp lại lần hai."
Nghe thấy trong lời nói của Lạc Thâm có chút mất kiên nhẫn, người đàn ông mặc quân phục lập tức dừng bước, anh ta thề, đây chính là nhiệm vụ khó khăn nhất mà anh ta từng nhận, trước khi đi, cấp trên chỉ yêu cầu anh ta hai điều...
Một, bảo vệ Lạc Thâm an toàn.
Hai, đừng làm phiền hắn.
Hai yêu cầu này tách riêng ra thì rất dễ thực hiện, nhưng khi kết hợp chúng lại thì quá khó khăn, cứ nhìn tình hình hiện tại này xem, theo vào thì khiến Lạc Thâm thấy phiền; không theo vào thì không thể bảo đảm bảo an toàn cho Lạc Thâm.
Người đàn ông mặc quân phục: "..."
ahihi Tôi thật khổ.jpg
Nhưng mà Lạc Thâm một chút cũng không thèm quan tâm đến sự khó xử của người đàn ông mặc quân phục, sau khi vào phòng cùng bọn Giang Qua, Tông Tuyển, Lạc Thâm liền nói thẳng: "Mấy người đến làm nhiệm vụ."
"Đúng vậy." Nếu tất cả đều là người thông minh, vậy thì không cần vòng vo tam quốc làm chi.
"Thú vị đấy." Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Lạc Thâm: "Tôi vốn tưởng rằng hệ thống này là độc nhất vô nhị, bây giờ xem ra tôi đã đoán lầm rồi, có lẽ chúng ta nhận cùng một nhiệm vụ nhưng lại đến từ những hệ thống khác nhau?"
Thấy Lạc Thâm tự chìm đắm vào thế giới của mình, Giang Qua nhíu mày: "Chuyện này quan trọng lắm sao?"
"Sao lại không?"
"Tôi nghĩ điều quan trọng nhất là hoàn thành nhiệm vụ, sau đó thì giải trừ trói định với hệ thống."
"Thật là lãng phí của trời." Lạc Thâm nói: "Mấy người có biết một người tồn tại ở một thời không khác biệt mà lại được tiếp xúc với loại sản phẩm đến từ hành tinh khác hoặc sản phẩm đến từ tương lai là chuyện may mắn thế nào không?"
"Có gần 7,6 tỷ người trên thế giới này, hiện tại chỉ có ba người chúng ta gặp được, nói cách khác, xác suất là khoảng 1/2533333333, mà xác suất như vậy, so với xác suất trúng giải độc đắc là hơn gấp 118 lần."
Giang Qua và Tông Tuyển nhìn Lạc Thâm với biểu cảm "Vậy thì sao?", người kia nói: "Chỉ cần muốn, tôi có thể trúng giải độc đắc 118 lần liên tiếp."
Người kia lại nói: "Chỉ cần muốn, tôi có thể kiếm được số tiền gấp 118 lần số tiền trúng giải độc đắc."
Lạc Thâm: "..."
Nông cạn!
Thô tục!
Tức chết đi được!
"Vậy giờ chúng ta bàn chuyện thực hiện nhiệm vụ đi." Giang Qua mặc kệ Lạc Thâm có tức hay không, hắn nói: "Chúng tôi vừa mới xác nhận với hệ thống là có thể làm nhiệm vụ theo nhóm, xét theo trường hợp này nghĩa là nhiệm vụ chăm sóc Thu Thu có thể chia làm ba phần, mỗi người hoàn thành một phần ba."
"Mấy người chắc chắn sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì hệ thống này sẽ thật sự giải trừ trói định với chúng ta?" Lạc Thâm hỏi.
Tông Tuyển nhìn hắn: "Giáo sư Lạc, ý của anh là gì?"
"Lạc hậu dễ ăn đòn*, đây là chân lý miễn bàn cãi." Lạc Thâm nói với họ: "Hệ thống này có thể cưỡng ép trói định chúng ta một lần, thì sẽ có lần hai, lần ba, muốn thoát khỏi nó hoàn toàn, cách duy nhất là biến bị động thành chủ động."
*Có thể hiểu là lạc hậu thì dễ bị lừa, bị tấn công.
Giang Qua hỏi: "Cho nên?"
Lạc Thâm nói: "Mấy người chăm sóc đối tượng nhiệm vụ đi, tôi sẽ đi nghiên cứu hệ thống."
Giang Qua: "..."
Tông Tuyển: "..."
Hắn nằm mơ.
Thế là, cuộc thương lượng đầu tiên giữa ba người kết thúc trong sự thất bại.
*
"A Hoài, em chắc chắn sẽ không đổi ý à?" Lộ Khai quay đầu nhìn Kỷ Hoài bên cạnh, dù rất tò mò lý do tại sao cậu nhất định phải tham gia chương trình với Thu Thu, nhưng vốn là một người đệ khống danh xứng với thực, dù Lộ Khai có tò mò đến đâu thì cũng chỉ có thể đồng ý.
Mà lúc này tình hình đã khác.
Lộ Khai vốn cho rằng Thu Thu chỉ là một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình bình thường, nhưng hiện tại xem ra cô bé một chút cũng không bình thường.
Không tính chuyện bị bọn buôn người bắt cóc, hiện tại còn lòi đâu ra ba người cha ruột, vậy thì thôi đi, vấn đề là nhìn qua thì cả ba người cha ruột này đều không phải là người dễ chọc.
Tông Tuyển thì không cần phải nói, Lộ Khai biết hắn, Lạc Thâm cũng không cần nhiều lời, chỉ cần nhìn mấy người mặc quân phục bảo vệ hắn liền có thể đoán ra thân phận của hắn không hề thấp, còn Giang Qua...
Mặc dù nhìn hắn giống như một sinh viên đại học trẻ người non dạ, nhưng dựa vào khí thế của hắn trước mặt Tông Tuyển và Lạc Thâm cũng không thua kém gì đã có thể đoán ra chắc chắn hắn cũng không phải là người thường.
Cho nên Kỷ Hoài vẫn muốn cùng Thu Thu tham gia chương trình thực tế kia?
Không phải Lộ Khai muốn nâng cao sĩ khí của người khác mà đạp đổ uy phong chính mình, nhưng nếu như không phải chính Thu Thu rất muốn tham gia chương trình thì họ vẫn nên quay đầu về nhà càng sớm càng tốt.
"Chắc chắn." Về nhà là chuyện không thể, Kỷ Hoài nghĩ thầm, cho dù có quay về cũng phải đắc thắng mà về.
Nhưng nói đi cũng nói lại, Kỷ Hoài cảm thấy lời nói của Lộ Khai cũng không phải là không có lý, cậu nghĩ nghĩ: "Anh, nếu em dùng sắc dụ thì thế nào?"
Dù sao, cậu cũng là nam thần trong lòng hàng nghìn cô gái nhỏ.
Lộ Khai tưởng Kỷ Hoài chỉ bâng quơ nói đùa một chút thôi nên anh khoanh tay nói: "Được được, cứ làm đi", và rồi...
Sau đó... Kỷ Hoài dám làm thật!
Lộ Khai: "???"
Anh nói thật hay đùa mà cậu nghe xong cũng không biết sao?
Lộ Khai suýt chút nữa thì bị Kỷ Hoài chọc cho tức chết, nhất là thấy cậu cả gan tháo kính và khẩu trang, càng hận không thể xông lên đấm vài cái cho cậu biết thế nào là hoa đỏ.
Ai da, cái tên đầu đất này.
Lộ Khai giận đến đau cả tâm can, nhưng lại không dám xông lên đánh thật.
Không phải sợ Kỷ Hoài bị thương, chủ yếu là sợ gây ra động tĩnh khiến người khác chú ý, nên nhớ cả hành lang đồn cảnh sát đều đang chìm đắm trong tin tức nóng hôi hổi, một đứa trẻ có ba người cha ruột, hầu như không ai để ý đến Kỷ Hoài.
Ngoại trừ Thu Thu.
Tuy nhiên, Kỷ Hoài vốn dĩ chính là muốn thu hút ánh mắt Thu Thu, nên khi thấy đôi mắt đen nhánh của cô gái nhỏ đang tròn xoe nhìn mình thì Kỷ Hoài cũng không che giấu, trái lại còn mỉm cười với bé.
Tuy rằng Kỷ Hoài là một tay ăn chơi, nhưng cũng rất biết giới hạn, bởi vậy lúc này cười chẳng khác gì mặt người dạ thú* (theo lời Lộ Khai).
*Nguyên văn: Nhân mô cẩu dạng (mặt người dạ chóa í
)
"Anh Đường Đường?" Thu Thu chớp mắt, lại chớp chớp mắt, sau khi xác định người đứng trước mặt mình là thật liền kinh hỉ nhìn Kỷ Hoài.
Kỷ Hoài đặt ngón trỏ lên môi "Xuỵt" một tiếng với Thu Thu, nhận thấy có người đang nhìn sang bên đây, cậu liền đeo khẩu trang và kính vào, kéo thấp vành mũ rồi ngồi xuống bên cạnh Thu Thu.
"Cô chủ nhỏ, cô biết người này?" Tuy rằng đây là đồn cảnh sát, lại có mấy người quân nhân do Lạc Thâm đưa đến, nhưng nhìn qua tên Kỷ Hoài này chẳng hề thấy giống người tốt?
Vì vậy, ánh mắt lão quản gia nhìn Kỷ Hoài càng tăng thêm cảnh giác và nghi ngờ.
"Biết, là anh Đường Đường ạ ~" Thu Thu thật sự rất thích anh Đường Đường, rõ ràng ngày thường cô gái nhỏ luôn cụp mi rũ mắt mà bây giờ lại hướng về Kỷ Hoài cười đến không khép được miệng.
Trái tim của Kỷ Hoài đều sắp bị nụ cười của Thu Thu làm tan chảy, lúc đầu cậu thật sự nghĩ đến "dùng sắc dụ", nào ngờ Thu Thu lại là fans nhỏ của mình, đúng là bất ngờ ngoài dự kiến của Kỷ Hoài.
"Vậy là bé biết anh?" Qua lớp khẩu trang giọng của Kỷ Hoài nghe có chút buồn tẻ, nhưng người khác rất dễ dàng nhận ra sự ôn nhu trong giọng nói của cậu: "Thật không công bằng, anh còn chưa biết bé mà."
Thu Thu không biết cái gì là không công bằng, nhưng bé nghe hiểu được nửa câu sau của Kỷ Hoài, lập tức hứng khởi nói: "Em tên là Thu Thu ạ~"
"Vậy ra bé gọi là Thu Thu à?" Trong mắt Kỷ Hoài hiện lên ý cười: "Thu Thu, tên này thật dễ nghe."
Thu Thu được khen có chút ngại ngùng, có lẽ vì cô bé đã thấy anh Đường Đường trên ti vi rất nhiều nên không xa lạ gì với Kỷ Hoài, hơn nữa tình cảm tự nhiên của bé dành cho cậu đã khiến Kỷ Hoài rất nhanh chóng làm thân với Thu Thu.
Vốn dĩ anh muốn nói với Thu Thu chuyện cùng nhau tham gia《Xin chào bảo bối》, nhưng nhìn thấy người quản gia bên cạnh phòng cậu như phòng trộm, Kỷ Hoài đành nuốt ngược lời nói vào trong.
Vội vàng hỏng việc*, Kỷ Hoài tự nhủ trong lòng, lúc trước cậu chính là quá nôn nóng, chưa cho người điều tra rõ tình hình của Thu Thu đã trực tiếp chạy tới trấn Thanh Thủy.
*Nguyên văn: Sốt ruột không được ăn đậu phụ nóng, nghĩa là làm gì cũng nên bình tĩnh, không được nóng vội.
Rút kinh nghiệm từ bài học trước, lần này Kỷ Hoài đã lên kế hoạch sẽ hành động từ từ, đầu tiên là thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Thu Thu, sau đó là nói với... Tùy tiện bàn bạc với một người cha ruột nào đó của Thu Thu về chuyện tham gia chương trình.
Mặc dù những chuyện bất ngờ xảy ra trong hôm nay có thể khiến nhiệm vụ của cậu trở nên khó khăn hơn, nhưng chí ít thì hiện tại cậu đã hoàn thành bước đầu tiên, nói cách khác, chuyến này đến thị trấn Thanh Thủy cũng không phải là vô ích.
Kế hoạch của Kỷ Hoài rất hoàn hảo, nhưng lại quên rằng, đôi khi kế hoạch không thể theo kịp sự thay đổi. Sau khi xây dựng quan hệ bền vững với Thu Thu, lúc cậu lấy chiếc đồng hồ thông minh ra muốn tặng Thu Thu thì ba người nói chuyện riêng với nhau Lạc Thâm, Giang Qua và Tông Tuyển đã quay trở lại.
Không ai biết ba người họ đã nói những gì nhưng xem ra, bọn họ đã đi đến một sự thống nhất nhất định.
Thực tế đúng là như vậy, sau khi đạp đổ ảo tưởng của Lạc Thâm, cuối cùng ba người đã chọn ra một cách vô cùng công bằng, chính là thay phiên nhau chăm sóc Thu Thu cho tới khi hoàn thành nhiệm vụ.
Lạc Thâm khá bất mãn với điều này, nhưng vì một mình không thể đấu lại hai người kia, hắn hoàn toàn thất bại, Giang Qua và Tông Tuyển cũng không ưa gì Lạc Thâm, nhưng chuyện chăm sóc con nít này bọn họ làm gì có kinh nghiệm đâu?
Vì vậy, cho dù có bất mãn với Lạc Thâm thì họ cũng sẽ không đá hắn ra ngoài, bởi nếu có ba người, đồng nghĩa với việc mỗi người chỉ cần làm một phần ba.
Lúc ở trong phòng thì phân chia như thế, nhưng sau khi đi ra lại gặp Kỷ Hoài, cả ba người: "..."
Tốt lắm, xem ra một phần tư là tốt nhất.
Kỷ Hoài: "???"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.