Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Tần Xuyên chuyển xanh, sao cô nàng này lại đột nhiên bất bình thường như vậy? Đúng lúc hắn đang bị thương, muốn đi ngủ thì cô lại giở chứng?

- Ha ha, không phải, chủ yếu anh là người lười, hơn nữa trình độ đánh cờ cũng rất kém, không muốn bêu xấu trước mặt vợ.

Nói xong, Tần Xuyên muốn chuồn mất, định đổi sang gian phòng khác ngủ.

Nhưng Liễu Hàn Yên không hề có ý định buông tha cho hắn, giọng nói mang ngữ khí không cho từ chối:

- Tới đây.

Tần Xuyên biết rõ cô gái này đã quyết tâm giữ hắn không thả, vào lúc này nếu không nghe lời cô, vậy cuối cùng chính mình là người chịu thiệt.

Y Phi ở bên cạnh nói:

- Lề mà lề mề, là một người đàn ông mà đánh cờ cũng không dám sao?

Tần Xuyên thầm nghĩ, đánh cờ có liên hệ rắm gì với đàn ông?

Hắn đành phải ngồi vào vị trí vốn là của Y Phi, cười hòa nói:

- Vậy thì đánh một bàn thôi nhá?

Liễu Hàn Yên yên lặng thu cờ lại:

- Yên tâm, tôi đánh cờ từ trước tới nay đều rất nhanh, chỉ cần bản thân anh không lề mề, vậy rất nhanh là xong một bàn.

Hiển nhiên ý của cô là bản thân sẽ chiến thắng rất nhanh.

Y Phi ở bên cạnh cũng tràn ngập sự tin tưởng, cô cảm thấy tướng quân nhất định có thể củ hành tên dê xồm này.

Tần Xuyên nhớ tới lần chơi trò chơi trước, bởi vì thắng Liễu Hàn Yên mà phải chơi liên tục không ngừng, ký ức này còn ám ảnh hắn.

Hắn cũng không dám thắng cô, định nhả để Liễu Hàn Yên thắng được.

Nhưng hắn vừa định chuẩn bị đi cờ thì Liễu Hàn Yên lại nói:

- Tốt nhất là anh dùng toàn bộ thực lực, bằng không… không tính!

Tần Xuyên sững sờ, cô gái này có ý gì? Ý bảo hắn đừng nhả?!

Nếu dùng toàn bộ thực lực, mặc kệ thắng thua cũng chỉ cần đánh một bàn, vậy hắn càng thoải mái.

Tần Xuyên nhếch miệng:

- Có phải chỉ cần anh dùng toàn lực, chỉ cần đánh bàn tiếp theo?

- Đúng vậy.

Liễu Hàn Yên định thắng để khiến Tần Xuyên tâm phục khẩu phục, cho hắn biết lần trước chỉ là trò chơi của trẻ con, cờ mới thể hiện trí tuệ.

Tần Xuyên vỗ đùi:

- Thật tối quá! Anh biết vợ rất biết lý lẽ mà, tới, anh nhảy mã cho có không khí đã…

Hai người bắt đầu đọ sức bàn cờ đầu tiên, tốc độ đánh cờ của Tần Xuyên rất nhanh, nhưng Liễu Hàn Yên cũng không chậm, rất nhanh hai người đã đánh xong hai mấy nước.

Y Phi ở bên cạnh nhìn tới mức to đầu, khi tới Hoa Hạ cô mới học đánh cờ, cho nên rất nhiều nước đi đều không hiểu được.

Chỉ có điều cô lại phát hiện quân đỏ của Liễu Hàn Yên rơi vào thế yếu!

Quả nhiên lông mày Liễu Hàn Yên nhíu chặt, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng, tốc độ hạ cờ cũng hạ xuống.

Tần Xuyên thì trái lại, từ đầu đến cuối vẫn giữ vững một tần suất, bất kể là ăn cờ hay bị ăn, vẫn không chút nghĩ ngợi mà hạ cờ.

Đợi khi đi được 4-50 nước, Tần Xuyên đột nhiên nhảy xe, hô:

- Chiếu tướng!

Liễu Hàn Yên vừa định dịch sĩ ngăn cản, mới phát hiện bất kể mình đi như nào đều không thể xoay chuyển.

Cô… thua???

Ngay cả thế cục đều chưa rõ đã thua?!

Y Phi mắt giật giật mấy cái, dùng sức lau lau, khó tin nhìn Tần Xuyên, tên khốn này lại thắng được tướng quân?!

Điều này sao có thể, chẳng lẽ hắn thông minh hơn tướng quân? Có trí tuệ hơn?! Y Phi không cách nào tiếp nhận, Tần Xuyên đang không ngừng khiêu chiến cảm nhận của cô!

Tần Xuyên cũng mặc kệ cảm nhận của hai cô gái, cười xin lỗi đứng dậy, cười cười:

- Vợ, anh đi ngủ đây, hai người cứ chậm rãi chơi nhá!

- Đứng lại!

Giọng nói lạnh lẽo của Liễu Hàn Yên đột ngột vang lên.

Tần Xuyên buồn bực quay đầu lại:

- Sao vậy?

- Lại… đánh một bàn nữa.

Liễu Hàn Yên cắn chặt cặp môi đỏ mọng, nói chuyện có chút thiếu lực, nhưng trong lòng cô không phục, không nhận thua, tính tình quật cường lại bắt đầu nổi lên.

Tần Xuyên muốn phát khóc:

- Vợ, không phải em nói chỉ cần dùng toàn bộ thực lực đánh một bàn sao? Anh không có nhả mà!

- Hừ, tôi biết anh không nhả, nhưng… tôi nhả!

Liễu Hàn Yên nói xong, cũng có chút không nhịn được, quay đầu nhìn về phía bên kia.

Tần Xuyên quả thực muốn tan vỡ, giảng đạo lý với phụ nữ đúng là phí nước bọt, vậy cũng nói được?!

- Hôm nào đánh tiếp đi? Ngoan!

- Không được, hiện giờ, ngay lập tức!

Liễu Hàn Yên đã chủ động bày lại cờ, phảng phất ý chí của cô đã bị dấy lên, khi xếp cờ liên tiếp vang lên tiếng cạch cạch.

Tần Xuyên toàn thân mềm nhũn, tê liệt ngồi trên ghế, đánh trận thứ hai với cô.

Lần này, Tần Xuyên vẫn đánh rất nhanh, nhưng Liễu Hàn Yên thì thận trọng hơn nhiều.

Thế nhưng mà bởi vì cô cân nhắc càng nhiều, sơ hở càng nhiều, lo trước lo sau, ngược lại chủ quan mất Kinh Châu, bị Tần Xuyên dùng hơn 40 nước đã chiến thắng.

Tần Xuyên dùng ánh mắt chờ mong nhìn cô, hỏi thăm xem có thể đi ngủ hay chưa.

Nhưng mặt Liễu Hàn Yên không hề có biểu tình, chỉ nói:

- Tiếp!

Lúc này Liễu Hàn Yên cũng lười giải thích, rõ ràng chỉ muốn đại chiến 300 hiệp.

Y Phi ở bên cạnh không ngừng cổ vũ cho Liễu Hàn Yên, nhưng cờ lực của Liễu Hàn Yên không bằng Tần Xuyên, giống như đứa nhỏ và người lớn đánh cờ vậy, hoàn toàn ở đẳng cấp khác nhau, vì vậy liên tục bại năm sáu ván.

Thẳng cho tới khi mặt trời xuống núi, phía dưới mới truyền tới tiếng gọi của Liễu Tiên Tiên.

- Chị! Anh rể! Chị Y Phi! Mau xuống ăn cơm đi!

Lúc này Tần Xuyên không hi vọng có thể đi ngủ, chỉ mong nhanh chóng chấm dứt, vì vậy xoa bụng nói:

- Vợ, anh đi ăn cơm. Tiên Tiên nấu cơm không dễ dàng, đừng để đồ ăn nguội lạnh.

Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Hàn Yên như đóng băng, ánh mắt lạnh lẽo lườm Tần Xuyên một cái.

- Trạng thái hôm nay của tôi không tốt, hôm nào lại tới.

Tần Xuyên cười cười, không ngừng gật đầu, thầm nghĩ:

- Hôm nào? Đổi thành mấy trăm năm đi!!

Ba người xuống dưới, ăn cơm tối, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy. Liễu Hàn Yên cười xoa đầu em gái, khen Liễu Tiên Tiên hiểu chuyện.

Đêm nay Liễu Tiên Tiên làm cơm tây, mỗi người một miếng bít tết, phối hợp khoai tây nghiền cùng rau sống, khiến ai cũng cảm thấy ngon miệng.

Điều khiến Tần Xuyên cảm thấy kinh ngạc là từ trưa đến giờ Liễu Tiên Tiên ăn cả đống ăn vặt cùng uống cocacola, nhưng vẫn có thể ăn hết một miếng bít tết lớn như vậy.

- Em vợ, em ăn như vậy mà không sợ nội tiết mất cân đối, bị béo sao?

Tần Xuyên có chút lo lắng.

Liễu Tiên Tiên vỗ bộ ngực tương đối khá của mình:

- Sẽ không, dinh dưỡng của em toàn bộ ở nơi này!

Tần Xuyên ‘ồ’ lên một tiếng, giật mình hiểu ra, áp súc quả nhiên đều là tinh hoa.

- Anh rể, hôm nay anh đi học đã gặp một phó giáo sư tên Lục Tích Nhan sao? Theo em nhớ thì hiện giờ cô ta dạy chương trình MBA của anh đi?

Liễu Tiên Tiên liếm bờ môi hỏi.

Tần Xuyên gật đầu:

- Đã gặp, còn cùng nhau ăn cơm trưa. Hình như cô ấy không được hoan nghênh ở trường, nhưng rõ ràng là một người tốt.

Liễu Tiên Tiên biểu lộ khoa trương:

- Anh rể! Anh ăn cơm với cô ta?! Anh có biết cô ta vụng trộm quan hệ với người có vợ, còn để vợ của người ta tát cho vài cái!

Tần Xuyên nhíu mày, hắn cũng muốn làm rõ chuyện này, vì vậy nghe Liễu Tiên Tiên kể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.