Nụ cười của Tần Xuyên sượng trân, ngay sau đó liền hiểu vì sao, hắn cảm thán:
- Lại biến thành Bạch Dạ đầu tiên mà anh biết sao?
Bạch Dạ nhíu mày:
- Trên đời này chỉ có một Bạch Dạ, đó chính là tôi! Đám tiện nhân kia chỉ là tác dụng phụ do luyện công mà thôi!
Tần Xuyên không nhịn được bật cười, uống hết ly nước rồi lắc đầu cảm khái.
- Anh cười cái gì?
Bạch Dạ thấy không hiểu.
Tần Xuyên nói:
- Lẽ nào cô không để ý mỗi một nhân cách của cô đều nói mình là duy nhất sao? Nhân cách nào cũng nói những kẻ khác là tiện nhân, sao tôi lại thấy cô luôn tự chửi mình, bộ không sống tốt với nhau được à?
- Hừ! Tôi mới là duy nhất!
Bạch Dạ vẫn kiên quyết.
- Được được được, cô là lão đại, còn họ là lão nhị, lão tam với lão tứ! Phải rồi, tôi còn chưa biết có lão ngũ lão lục không nữa!
Tần Xuyên lắc đầu, chắc cô nàng này không có thêm nhân cách nào đâu.
Bạch Dạ lườm hắn một phát, ánh mắt sắc lạnh:
- Nhân cách phân liệt vui lắm à! Chuyện kiểu này chẳng có gì đáng cười cả!
Tần Xuyên vội xua tay:
- Tôi không chọc cô, dù gì tôi cũng là người đàn ông của cô, sau này phải sống tốt với cô, hiểu cô nhiều một chút cũng nên thôi!
- Anh nói bậy gì đấy? Tôi không hề thừa nhận mà!
Bạch Dạ cự tuyệt gay gắt:
- Mấy lời của đám tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2281442/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.