Chương trước
Chương sau
Có lẽ vì quá lo lắng, mãi đến khi lên máy bay Tần Xuyên mới vỗ đầu, buồn bực nhớ ra mình lại quên vui vẻ một lần với Đường Vi rồi.

Lần này không biết phải qua bao lâu mới có thể gặp lại cô nàng, Tần Xuyên dí sát vào cửa sổ máy bay ngóng mắt về phía London mà lòng khó chịu.

Quả nhiên hắn quá thuần khiết rồi, còn vì công việc mà quên luôn việc ngủ với cô nàng!

Bạch Dạ đúng lúc ngồi cạnh Tần Xuyên, thấy hắn mặt đầy tiếc nuối liền nhớ ra điều gì đó, bèn cười ranh mãnh:

- Vẫn không nỡ sao, máy bay vẫn chưa cất cánh, hay là anh chạy xuống, hai ngày nữa hẵng về Hoa Hạ?

Tần Xuyên bèn ngồi ngay lại, đằng hắng một tiếng:

- Cũng không có gì, chỉ là có vài cảnh đẹp vẫn chưa đi, cảm thấy lần đầu ra nước ngoài chưa đủ trọn vẹn.

- À… Thì ra là vì cảnh đẹp, không phải vì phụ nữ à. Vậy thì bớt việc rồi, đáng lẽ em còn muốn cho anh một vài kích thích nhỏ trên máy bay nữa chứ.

Bạch Dạ giả vờ cầm một tờ báo lên xem, buột miệng nói.

Kích thích nhỏ trên máy bay?

Tần Xuyên vểnh tai lên, sáp lại gần cười hì hì:

- Tiểu Dạ Dạ, em nói vậy là có ý gì?

Tuy đã cùng ngủ với Bạch Dạ một lần, nhưng mấy hôm nay Tần Xuyên không hề đụng đến cô.

Dù gì “nhân cách” cùng làm với hắn là một Bạch Dạ gợi cảm quyến rũ, không phải là Bạch Dạ kiểu thiên kim tiểu thư, xinh đẹp dễ thương này.

Lỡ đâu Bạch Dạ này bị dọa khiến cô nàng tức giận, Tần Xuyên cũng lo là không thể thu xếp được, hắn vẫn mong Bạch Dạ có thể giúp mình làm ăn.

Bạch Dạ mím môi, quắc mắt nhìn Tần Xuyên:

- Muốn biết à?

Tần Xuyên gật đầu như gà mổ thóc.

- Đợi máy bay cất cánh rồi nói.

Đôi mắt của Bạch Dạ sáng ngời, tựa như đang giấu bí mật gì đó.

Tần Xuyên lấy làm bất đắc dĩ, đành ôm bụng sốt ruột, hận không thể xông vào buồng lái giúp cơ trưởng lái máy bay.

Hành trình bay từ London về Hoa Hạ dĩ nhiên rất xa, phần lớn thời gian các hành khách đều chán đến mức ngủ gà ngủ gật.

Khi máy bay lên trời cao di chuyển được khoảng sáu, bảy tiếng, trong máy bay cực kỳ yên tĩnh, tiếp viên cũng không đi qua đi lại để tránh làm phiền giấc ngủ của hành khách.

Trong khoang hạng nhất tối om, các hành khách đều hạ thấp lưng ghế, đắp mền bắt đầu đi ngủ.

Tần Xuyên vốn tưởng Bạch Dạ chỉ đùa với hắn, căn bản không nghĩ đến “kích thích nhỏ” là gì, trong lòng thấy hụt hẫng.

Kết quả… Đột nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn từ từ mò vào đùi của hắn…

Tần Xuyên giật nảy mình, bèn quay ngoắt đầu qua nhìn, Bạch Dạ đang nhìn hắn chằm chằm với ánh mắt quyến rũ ám chỉ nồng nhiệt.

Cô nàng khẽ cắn môi, bàn tay nhỏ linh hoạt kéo khóa quần của Tần Xuyên, sau đó đưa vào trong…

“Ực”, Tần Xuyên nuốt nước miếng, cả người căng như dây đàn.

Hắn cảm thấy nơi đó của mình đã cứng như thép, còn bàn tay nhỏ của Bạch Dạ không thể nắm trọn thứ đó.

Nhưng cô cứ di chuyển lên xuống như thế, cử chỉ chậm rãi, thi thoảng còn dùng đầu ngón tay ấn nhẹ…

- Hừ…

Tần Xuyên hít sâu một hơi, cô nàng này tuyệt đối đã học được không ít kỹ xảo, cả người hắn như muốn bay lên chín tầng mây.

Nhưng khổ nỗi quần hắn quá chật, ngồi trên ghế cực kỳ không thoải mái, cầm cự rất khó chịu.

Tần Xuyên đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn Bạch Dạ thầm thì:

- Tiểu Dạ Dạ, chúng ta phải làm ở đây sao?

- Anh không nhịn được nữa à?

Bạch Dạ hỏi một cách đầy mê hoặc.

Tần Xuyên gật đầu:

- Cứ tiếp tục thế này thì anh nhịn chết mất!

Dường như Bạch Dạ đã thắp cháy đống củi khô ở bụng Tần Xuyên trong cả chuyến đi này, hắn cần gấp một phen đột phá để phát tiết!

Bất thình lình Bạch Dạ rút tay lại, làm như chưa có gì xảy ra, nói:

- Được rồi, vậy anh cứ nhịn đi!

Mặt Tần Xuyên xanh rờn! Lúc then chốt nhất mà cô nàng lại hắt hủi hắn như vậy à? Thế này thì hắn làm sao vượt qua mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay chứ?

Nếu bên cạnh không có phụ nữ thì chẳng sao, nhưng bây giờ có một người đẹp như Bạch Dạ ngồi kế, còn là người phụ nữ của mình, Tần Xuyên có muốn nghĩ khác đi cũng khó!

- Em… em không giúp anh giải quyết à?

Tần Xuyên thiếu điều muốn nhảy dựng lên rồi.

Bạch Dạ lườm hắn một phát:

- Ai bảo anh ăn hiếp em lúc ở trong rừng? Tại sao em phải giúp anh giải quyết? Thế nào, chẳng lẽ anh muốn làm trong khoang ngồi sao? Để người khác tham quan à?

Tần Xuyên nhịn gấp lắm rồi, hình như đúng là không thể làm được, xem ra cô nàng này đã sớm chuẩn bị quyến rũ để mình khó chịu đến chết!

Tần Xuyên hận không thể đấm ngực dậm chân, ăn hiếp một thanh niên mới “khai phá” chưa lâu, cô gái này đúng là rất nhẫn tâm!

Nhưng đúng lúc này, Bạch Dạ quét mắt xuống phía dưới của Tần Xuyên nhìn chỗ đó đang nhô cao, gương mặt cô liền ửng hồng, bèn hỏi:

- Anh khó chịu lắm sao?

Tần Xuyên bực mình:

- Nếu em ị không ra thì có dễ chịu không?

- Biến anh đi! Hai việc này giống nhau à! Gớm gớm gớm!

Bạch Dạ liền đánh vào chỗ đó của Tần Xuyên.

Cơ thể Tần Xuyên lại giật bắn lên, hắn nghiến chặt răng. Cô nàng mà còn làm thế, hắn sẽ dứt khoát đắp chăn lên cả hai rồi làm với cô!

Nhưng Bạch Dạ lại đột nhiên ngoắc tay về phía Freya đang ngồi bên kia lối đi.

Thực ra Freya luôn để ý hai người họ đang làm gì, lúc này lặng lẽ ló đầu ra hỏi:

- Chủ nhân, có dặn dò gì?

- Giúp cậu Tần yêu quý của chúng ta vào phòng vệ sinh giải quyết, cô biết làm thế nào mà.

Bạch Dạ chớp mắt.

Nghe vậy, Freya liền sững người, sau đó gật đầu không chút do dự rồi đứng dậy đến gần.

- Cậu Tần, chúng ta vào phòng vệ sinh một chuyến đi.

Tần Xuyên nhíu mày hỏi Bạch Dạ:

- Họa do em gây ra, sao có thể để Freya dập lửa chứ?

Bạch Dạ hừ một tiếng:

- Lần trước là vì tiện nhân đó làm loạn, em có muốn làm với anh đâu. Nếu anh muốn dập lửa cứ tìm Freya, nếu không muốn thì nhịn chết luôn đi!

Nếu không phải đang ngồi trên máy bay, Tần Xuyên còn muốn bổ nhào vào cô nàng đang ra oai này lăn xuống đất!

“Tiện nhân” đó chẳng phải là em sao? Em không muốn làm tại sao còn mò lung tung như thế!

Nhưng nhìn qua người đẹp tóc đỏ máu lai xinh đẹp như Freya, cô mặc đồng phục OL được cắt may tinh xảo, thân hình toàn những đường cong quyến rũ, Tần Xuyên cũng có chút xúc động.

Nhớ lại lần trước Freya có nói nếu cứu được Bạch Dạ, cô sẽ hầu hạ Tần Xuyên như chủ nhân, xem như hắn đã hiểu hàm ý trong đó rồi.

Tần Xuyên trừng mắt nhìn Bạch Dạ, sau đó nhấc mông đủng đỉnh đi theo Freya khẽ khàng vào phòng vệ sinh của khoang hạng nhất.

May mà những người khác đều ngủ, không phát hiện ra chuyện này.

Phòng vệ sinh của khoang hạng nhất rộng hơn nhiều so với khoang kinh tế, tiện cho hai người hành sự.

- Cậu Tần, cậu muốn tôi dùng miệng hay thân thể giải quyết vấn đề của cậu?

Freya khóa cửa lại rồi đi thẳng vào vấn đề.

Tần Xuyên liền ngây người. Hắn luôn cảm thấy Freya làm việc rất cứng nhắc, không ngờ làm chuyện này lại trực tiếp như thế!

- Hì hì… Cô thẳng thắn như thế, tôi thấy ngại lắm… Đây là máy bay, chúng ta làm đơn giản thôi, tôi còn chưa chuẩn bị biện pháp bảo vệ mà…

Freya nghe vậy liền hiểu ý gật đầu:

- Vậy được, tôi sẽ dùng miệng…

Cô gái ngoan ngoãn quỳ xuống, để Tần Xuyên ngồi trên bồn cầu, sau đó kéo quần xuống giúp hắn.

Hơn nửa tiếng sau, Tần Xuyên bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Hắn cảm thấy mình bước đi như được gió nâng, cực kỳ lâng lâng thoải mái. Sau khi về tới chỗ ngồi, trên mặt hắn là nụ cười đầy thỏa mãn.

Bạch Dạ đầy vẻ khinh thường:

- Nhìn anh đi, may mà giao tiền cho em, bằng không chắc chắn sẽ lấy tiền đi khắp nơi chơi phụ nữ.

Tần Xuyên muốn phản bác vài câu, nhưng nghĩ kỹ lại hình như mình đúng là không có sức không chế, nếu có người đẹp nằm trước mặt có lẽ sẽ không nhịn nổi.

Vì vậy Tần Xuyên đành phải câm lặng. Kể cũng lạ, với tu vi và cảnh giới của hắn mà nói đáng lẽ phải rất có sức khống chế với phụ nữ mới đúng.

Nhưng không hiểu vì sao trong người hắn luôn có một dạng bản năng cố chấp với phụ nữ, hơn nữa tu vi hắn càng cao, gần như không ngừng mạnh hơn nên khó mà khống chế.

Lẽ nào… đây là “tác dụng phụ” của năng lượng màu đen thần bí đó? Trong đầu Tần Xuyên chỉ nghĩ vậy trong phút chốc, không đào sâu hơn, bởi vì… Freya đã trở ra rồi.

Cô gái máu lai hình như lo rằng miệng của mình có mùi lạ nên luôn mím chặt môi khi ra ngoài, đi ngang qua hai người gật đầu rồi trở về chỗ ngồi, không nói tiếng nào.

Trong mắt Bạch Dạ lóe lên một tia hiếu kỳ, bèn hỏi Tần Xuyên:

- Miệng và lưỡi của Freya nhà tôi có thoải mái không?

- Thoải mái, rất thoải mái, vừa mềm vừa trơn.

Tần Xuyên nhếch miệng cười, người ta phục vụ rất tốt, đương nhiên phải khen ngợi.

Freya ngồi đối diện mỉm cười, gật đầu tỏ ý cảm ơn.

- Anh cũng thẳng thắn đấy!

Bạch Dạ thấy Tần Xuyên không biết xấu hổ nên thấy vô vị, không chọc hắn nữa.

Trong đoạn đường còn lại, Bạch Dạ yên lặng hơn nhiều, không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Tần Xuyên nhìn cô gái đang ngủ say, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn. Thực ra bất kể có bao nhiêu nhân cách, cô vẫn là một cô gái hơn hai mươi tuổi, cần được hắn bảo vệ và yêu thương.

Mãi đến lúc về tới thành phố Đông Hoa, Bạch Dạ mới tỉnh giấc, cô lấy chăn ra, chớp đôi mắt lim dim.

- Tiểu Dạ Dạ, em tỉnh rồi à, nè, uống nước đi.

Tần Xuyên đưa ly nước đã rót sẵn cho cô.

Nhưng Bạch Dạ đột ngột nhìn hắn với vẻ lạnh lùng xa cách:

- Đừng gọi tôi như thế, quan hệ giữa chúng ta không thân thiết vậy đâu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.