Chương trước
Chương sau
Một lần nữa đến Tần Gia, Tần Xuyên đã quen đường.

Có điều khu vực gia tộc ngoằn ngoèo ngã rẽ, rộng lớn bát ngát như công viên rừng rậm vẫn khiến Lục Tích Nhan thấy bỡ ngỡ không thôi.

Khi xe dừng hẳn, hai anh em Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt cố ý đến trước dẫn đường cho Tần Xuyên.

Gặp Lục Tích Nhan, hai anh em đều nhìn với ánh mắt kỳ lạ, hỏi sơ qua vài câu rồi không nhiều lời nữa.

Từ lần gặp đầu tiên đến nay trải qua không ít chuyện, hai anh em đều biết anh cả này không đơn giản như họ từng nghĩ.

Hơn nữa Tần Xuyên khống chế rất tốt bệnh tình của Tần Cầm, Tần Mãnh cũng ba lần bảy lượt nhắc họ phải kính trọng Tần Xuyên, cho nên bây giờ khá khách sáo với hắn.

- Anh hai, anh đến gấp thật, qua hết hôm nay cho tới ngày mai đã là hạn chót báo danh thi văn rồi. Hôm nay là ngày tuyên bố kết quả xét duyệt thi văn, tất cả con cháu Tần Gia tham gia đều đang ở trong phòng họp.

Tần Tử Hằng nói.

Tần Xuyên gật đầu:

- Chẳng phải đúng lúc à, báo danh hết trong một lần luôn.

Tần Tử Việt tò mò:

- Anh hai, anh định làm nghề gì? Bây giờ kinh tế thế giới không khá lắm, nếu không thể trưng cầu được số tiền khởi nghiệp quá cao từ gia tộc, đi khắp nơi móc nối thu hút đầu tư cũng không dễ.

Tần Xuyên nhếch miệng cười, sảng khoái nói không chút giấu diếm:

- Bán đồ ăn, sản phẩm chủ chốt là bánh rau khô chiên. (*)

(*) Bánh rau khô chiên là một món ăn vặt của vùng Giang Nam, nhân gồm rau cải khô và một ít thịt.

- Bán… bán bánh chiên?

Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt đều quay sang nhìn nhau, cảm thấy ù ù cạc cạc.

Bài trí trong phòng họp của Tần Gia hoàn toàn khác với nhà cũ, trông giống phòng hội nghị theo hướng hiện đại hơn.

Những người phụ trách công tác thi văn là cốt cán cấp cao của tập đoàn Trường Sinh của Tần gia, đồng thời chắc chắn không phải là con cháu Tần gia.

Còn tổng giám khảo của cuộc thi chính là lão tổ tông Tần Tường Thụy, khi chưa đến lúc chốt kết quả thì ông sẽ không can dự.

Trong phòng họp có hơn hai mươi người trẻ tuổi gồm cả nam lẫn nữ, họ đều là con cháu Tần Gia đa phần trên dưới tuổi 25, cũng có người gần 30 tuổi.

Trong số họ, người có thực lực mạnh nhất đều là cấp Hậu Thiên, không có ai đặc biệt tinh thông võ cổ, rõ ràng đều dốc hết tinh lực học tập kinh doanh.

Thấy Tần Xuyên xuất hiện, họ đều đứng dậy chào hỏi thân tình, song cũng có người không buồn hỏi tới.

Tần Xuyên cũng chẳng để bụng, dù gì những ai chào hỏi thì làm quen, còn ai mặc kệ thì cũng bớt phiền lòng.

- Anh hai, bên kia là ban xét duyệt, tổng cộng năm người, họ đều là cốt cán trung tâm thuộc cấp bộ trưởng hoặc tổng giám ban ngành trung cao cấp. Các anh đưa sách kế hoạch đi, các anh là người cuối cùng nộp đấy.

Tần Tử Hằng nói.

Tần Xuyên dẫn Lục Tích Nhan đến trước ban xét duyệt, cô liền nộp sách kế hoạch cho họ.

Một người đàn ông trung niên đeo kính, trông có vẻ kỹ tính bắt tay với hai người Tần Xuyên.

- Tần Xuyên phải không, tôi là Lưu Gia Vinh, phó giám khảo thi văn Tần gia đợt này, đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch tập đoàn Trường Sinh.

Lưu Gia Vinh không hề có ý nịnh nọt chỉ vì Tần Xuyên là con cháu trưởng của Tần Gia, y nói chuyện rất nghiêm túc.

Tần Xuyên cũng rất hiểu, dù gì cũng đến làm giám khảo, chắc chắn đều là người làm việc đàng hoàng đâu ra đấy.

Lưu Gia Vinh thản nhiên nhìn lướt qua Lục Tích Nhan, gật đầu nói:

- Biết rồi, có một việc cần phải nhắc hai người. Hai người đến quá trễ, đáng lẽ phải cùng nộp sách kế hoạch vào ngày 1 tháng 9, tuy chúng tôi có thể xét duyệt nhưng cũng cần một chút thời gian, hơn nữa không có cơ hội duyệt lại, cuối cùng số tiền khởi nghiệp của hai người sẽ không có thời gian bàn bạc.

Tần Xuyên vốn không để ý những chuyện này, vì hắn không thiếu tiền nên cũng thoải mái gật đầu.

- Không sao, thấy đáng bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu vậy.

Tần Xuyên nói.

Lưu Gia Vinh nhíu mày, vốn tưởng Tần Xuyên sẽ tranh cãi với họ, nhưng hình như người thanh niên này hoàn toàn không có ý kiến gì.

Lẽ nào hắn cho rằng vì mình là con cháu trưởng nên sẽ nhận được ưu đãi? Đúng là quá xem thường các giám khảo như họ rồi!

Dần dần, trong lòng các vị giám khảo đều có ấn tượng không tốt với Tần Xuyên.

Tần Xuyên dẫn Lục Tích Nhan đến chỗ đợi tìm vị trí trống nào đó ngồi xuống.

Lúc này Lục Tích Nhan mới nhỏ tiếng trách móc:

- Khi nãy anh chắc chắn làm mất lòng giám khảo rồi, sao anh lại tỏ ra không để ý đến nhận xét của họ vậy?

- Anh có sao? Anh chỉ có gì nói đó thôi mà, để họ xem rồi đưa tiền là được.

Tần Xuyên trả lời.

- Điểm này anh không bằng Kim Tiểu Khai, tuy các giám khảo đều công chính nhưng tim người làm từ thịt, anh phải khiến giám khảo thấy họ được xem trọng thì họ mới vui.

Lục Tích Nhan nói.

Tần Xuyên vò đầu bứt tóc cười trừ. Làm người mệt quá, xem ra hắn đúng là không hợp làm kinh doanh, chỉ hợp “lấy tiền” từ ngân hàng.

Lúc này, một cô gái gợi cảm mặc váy trễ ngực màu xám đến trước mặt hai người, trên gương mặt trang điểm nhẹ nở một nụ cười đầy quyến rũ.

- Chào cậu, Tần Xuyên, ông nội tôi chính là ông chú ba của cậu, rất vui được gặp cậu!

Tần Dĩnh chủ động cúi người bắt tay với Tần Xuyên, từ góc độ của hắn mà nhìn có thể thấy rõ bên trong cô gái không hề mặc đồ bảo hộ!

Tần Xuyên vội dời mắt sang chỗ khác, dì gì cũng là chị em có quan hệ máu mủ với mình.

- Chào chị chào chị.

Tần Xuyên ngại ngùng cười.

Tần Dĩnh bắt gặp ánh mắt của Tần Xuyên nhưng không hề lấy làm xấu hổ, ngược lại còn tự nhiên chào hỏi Lục Tích Nhan:

- Nên xưng hô với cô thế nào?

Lục Tích Nhan bèn tự giới thiệu, nói mình là quản lý của Tần Xuyên.

HÌnh như Tần Dĩnh rất có hứng thú, cô liền ngồi cạnh Lục Tích Nhan hỏi trước kia làm ở đâu, ngay sau đó lại cụt hứng không hỏi nhiều nữa.

- Tần Xuyên, nghe chị khuyên một câu. Chị thấy cậu nên bỏ đợt thi văn lần này sẽ tốt hơn, trước kia cậu luôn ở trong núi, không có quan hệ xã hội, cũng không có thành tích về kinh doanh. Cậu không thể đạt thành tích tốt trong thi văn đâu, thậm chí còn khó đạt tư cách.

- Cứ thử thôi, dù gì cũng đã nộp lên rồi.

Tần Xuyên nhún vai.

Tần Dĩnh nheo mắt:

- Nói thật với cậu, chỉ với số tiền khởi nghiệp gia tộc giao cho, cậu còn không thể tạo được thành tích gì trong xã hội hiện giờ, huống hồ chỉ có thời gian một năm. Cho nên các anh chị em tham gia thi văn đều có sẵn mạng lưới quan hệ kinh doanh, đặc biệt còn có vài người chuyên cho vay nữa. Cậu lại không có căn cơ gì, cho dù là con cháu trưởng Tần Gia cũng không có ai xếp thứ hạng tốt hay cho cậu ưu đãi đặc biệt gì đâu.

- Cám ơn chị Tần Dĩnh nhắc nhở, tôi hiểu rồi.

Tần Xuyên trả lời.

Tần Dĩnh thấy Tần Xuyên hình như không có ý bỏ cuộc, trong mắt lóe lên một tia mỉa mai, cười khẩy một tiếng rồi lắc đầu đi mất.

Khi Tần Dĩnh rời khỏi, Tần Tử Hằng và Tần Tử Việt vội sáp lại gần.

- Anh hai, Tần Dĩnh nói chuyện gì với anh vậy?

Tần Xuyên nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ:

- Khẩn trương vậy làm gì? Chị ấy nói những người khác đều có mạng lưới quan hệ bên ngoài, có rất nhiều tiền đầu tư, bảo tôi không tiền thì đừng đến báo danh.

Tần Tử Hằng cảm thán:

- Tần Dĩnh là một trong hai người mạnh nhất đợt thi văn này. Danh tiếng của cô ấy trong thế hệ chúng ta rất tệ, đời sống riêng rất loạn, có điều vì khôn khéo nên giao lưu với đủ hạng người, vì vậy muốn khởi nghiệp hay kiếm tiền đều dễ dàng. Em thấy cô ấy không xem anh là đối thủ, có điều anh vẫn là con cháu trưởng, hơn nữa lại lấy con gái của Liễu gia, cô ấy sợ Liễu gia giúp anh nên mới đến thăm dò.

Tần Xuyên chợt vỡ lẽ, hèn gì cô ta lộ ngực cũng không có chút biểu cảm, thì ra quen lộ rồi!

- Cậu nói là hai người, người còn lại là ai?

Lục Tích Nhan hiếu kỳ hỏi.

Tần Tử Việt bĩu môi hất cằm sang một người mặc đồ tây đang dán mắt vào máy tính xem cổ phiếu ở trước mặt:

- Người còn lại là Tần Hàng, cháu của ông chú sáu, anh ta là người có tài kinh doanh bẩm sinh nhất trong số chúng ta. Năm ngoái trở về sau khi bỏ học ở học viện kinh doanh thuộc đại học Illinois, anh ta chỉ tự dựa vào chứng khoán mở hai công ty ở Mỹ, sau khi bán lại đã kiếm hơn bốn trăm triệu đô-la. Não của anh ta giống hệt máy tính vậy, kiếm tiền dễ như ăn cháo, trong số những người đến tham gia thi văn, ngoại trừ Tần Dĩnh có cơ hội thì không còn ai thắng được anh ta!

Tần Xuyên gõ một cú lên đầu em trai:

- Bậy bạ! Đứng nhất tất nhiên là anh!

Tần Tử Việt đau điếng, uất ức nói:

- Anh hai, em nói thật, tuy Tần Dĩnh muốn thăm dò anh nhưng nói cũng không sai, dù bọn em chưa tham gia thi văn nhưng thấy cũng nhiều rồi. Tuy quy định thi văn không thể dựa vào danh nghĩa Tần Gia để có tiền khởi nghiệp, nhưng quy định này chỉ là thùng rỗng kêu to. Đơn giản là vì những người tham gia đều dựa vào bản lĩnh tự nghĩ cách gom góp tiền đầu tư, chung quy gia tộc sẽ không hoàn tiền cho họ. Người không có căn cơ nào như anh tham gia thi văn thì thôi đi, đằng này còn buôn bán bánh chiên, em thấy cho anh thông qua cũng xem như cám ơn trời đất rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.