Ngay thời khắc ánh dao xoẹt qua, Tô Tiện chỉ cảm thấy trái tim đập kịch liệt, nàng nhìn ánh dao tới ngay gần mình, cảm thấy bên tai có tiếng gió thét gào phía xa xa.
Tiếng gió mang theo sát ý mãnh liệt, thời gian như kéo dài ra trước mắt. Tô Tiện cảm thấy nhịp tim mình đập rất nhanh, giống như có một sức mạnh ẩn sâu trong máu huyết không ngừng thôi thúc nàng, động thủ, giết chúng đi, đây bất quá chỉ là mấy con kiến thôi!
Cơ hồ trong tình huống không có nhận thức, Tô Tiện nâng tai phải lên, muốn tiếp lấy một dao sắc bén kia.
"A Tiện!" Bên tai truyền đến tiếng kinh hô của quang cầu, âm thanh đó trở nên thật xa xôi, động tác của Tô Tiện vẫn không thay đổi, giống như có thể dùng hai bàn tay này chống lại nhát dao ấy.
Ngay lúc này, một bóng trắng phiêu lạc giáng thế, chắn trước tầm mắt Tô Tiện.
Người đến kết ấn trong tay, áo bào bay tán loạn chỉ thấy một quầng sáng xanh nhạt dâng lên quanh người y, thoáng chốc đao kiếm đã nhất tề hướng tới, chiêu thức của năm con rối cũng đánh thẳng về phía mọi người, nhưng vừa tiến đến gần đã bị một đạo thanh quang cản lại, đao kiếm trong tay năm con rối đồng thời đứt đoạn, dường như thứ bọn chúng tiếp xúc không phải một bức tường sáng mỏng manh mà là ngọn núi đồ sộ khó lòng lay chuyển, nhất thời, con rối ngã xuống đất phun ra một ngụm máu.
"Là ngươi!" Yêu Lan là người đầu tiên chạy đến, nàng ấy thấy Tô Tiện không bị thương mới quay đầu nhìn người đang kết ấn hô lên.
Đột nhiên xuất hiện ở đây, giúp Tô Tiện chặn một đòn chí mạng chính là đại sư huynh Không Thiền Phái Mộ Sơ Lương. Hắn không phải đến một mình, đến khi mấy con rối bị thương đổ máu, nhóm người Thiên Cương Minh cũng nối đuôi nhau chạy đến, nhanh chóng khống chế tình hình, mấy con rối chạy hay đánh đều không còn liên quan tới bọn họ.
Mộ Sơ Lương nhìn con rối bên kia một cái rồi quay đầu cười với Yêu Lan, sau đó nói với Tô Tiện: "Lần trước ta nợ muội một mạng, lần này chắc là trả lại rồi đấy chứ?"
Tô Tiện không đáp, chỉ hốt hoảng nhìn Mộ Sơ Lương, dường như còn chưa hồi phục tinh thần từ đòn công kích vừa rồi.
Yêu Lan thấy thần sắc nàng hơi kỳ lạ, vội vàng gọi nàng hai tiếng, Tô Tiện khẽ chớp mắt, quay đầu nói: "Sao vậy?"
"Ngươi không sao chứ?" Yêu Lan thấy trên người nàng không có vết thương nhưng sắc mặt lại tái nhợt đến đáng sợ, không khỏi lo lắng nói: "Chẳng lẽ là bị nội thương gì rồi?"
"Ta không sao." Tô Tiện lắc đầu, ép cảm giác kỳ lạ lúc nãy vào trong lòng, không muốn nói với bất cứ ai, chỉ cảm ơn Mộ Sơ Lương một tiếng. Lúc này Phong Thanh Thanh đang bị trọng thương và các đệ tử Huyền Dương Phái khác cũng được dìu đỡ đi tới, Phong Thanh Thanh hỏi thăm tình hình Mộ Sơ Lương, bây giờ mới biết thì ra những người bên ngoài phát hiện mất liên lạc với người trong Hồng Hoang trận mới vội vã phái người vào tìm, chỉ là trận pháp Hồng Hoang trận đặc biệt, người Thiên Cương Minh cũng rất vất vả mới phá được tầng cấm chế kia sau khi yêu thú bị tiêu diệt, nhanh chóng chạy vào trận, vừa đúng lúc gặp được năm con rối đang ra tay mới kịp thời cứu được mọi người.
Vẻ mặt Mộ Sơ Lương hơi bất đắc dĩ, khẽ than thở nói; "Trận này xem như bị đám người này phá hoại rồi, chỉ là không biết Thiên Cương Minh sẽ làm sao với trận tỉ thí tiếp theo đây."
"Sẽ có cách thôi." Trong khoảnh khắc trầm mặc, một người chấp tay bước đến, thần sắc nhàn nhạt, uy nghiêm, chính là Minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất.
Túc Thất đến, sắc mắt ai nấy đều rất nghiêm túc, không ai rời mắt khỏi bóng dáng người ấy, nhìn theo từng nhất cử nhất động của hắn. Túc Thất mặt không cảm xúc, đến trước mặt mọi người nói: "Lúc đến nơi ta đã hỏi rồi, yêu thú trong rừng đều bị diệt, nội đan chắc nằm trong tay mọi người, ai có nội đan trong tay?"
Nghe đến đây, mọi người mới sực nhớ đến mục đích vào Hồng Hoang trận, nhất thời mọi người đều nhìn nhau, lúc nãy sinh tử mấu chốt, ai cũng muốn nhanh chóng đánh bại yêu thú thoát thân nhưng quên mất chuyện nội đan. Đến khi tầm mắt Túc Thất quét hết một vòng quanh mọi người, cuối cùng cũng có người lên tiếng: "Chỗ ta có một viên."
Tầm mắt mọi dịch chuyển theo lời hắn, người vừa nói là Phong Diêu Sở, thấy ánh mắt mọi người đều tập trung trên mình, thần sắc có hơi kinh ngạc, hắn vội nói: "May mắn thôi, vừa vào Hồng Hoang trận thì gặp một con yêu thú." Ngữ khí của hắn nhàn nhạt, không nhìn ra được gì, nhưng mọi người cũng có thể nhìn ra sự nguy hiểm trong đó.
Phong Diêu Sở nói xong, Tô Tiện cũng đưa nội đan của hồ yêu ra: "Ta cũng có một viên."
"Ta cũng có." Nói đến đây, Tiểu Liễu cũng lấy ra một viên nội đan, chỉ là do dự giây lát Tiểu Liễu nhét nội đan vào trong tay Phong Thanh Thanh: "Viên này là ta và sư huynh cùng lấy, sư huynh ra sức nhiều hơn, đáng lý ra sư huynh nên lấy viên nội đan này."
Phong Thanh Thanh cau mày nói: "Ta nói rồi cái này là của đệ, không cần trả cho ta."
"Sư huynh!" Tiểu Liễu kêu lên một tiếng, còn chưa kịp nói tiếp đã nghe Túc Thất bên cạnh nói: "Ngươi gấp cái gì, ở đây còn một viên nội đan nữa mà."
Tiểu Liễu ngẩn ra, mọi người cũng ngẩn ra, không hẹn mà cùng nhìn Túc Thất, Túc Thất khẽ vươn tay về phía thi thể yêu thú, một viên nội đan phiếm xanh liền bay đến rơi vào tay hắn, hắn im lặng nhìn nội đan một lúc rồi nói: "Vết thương trên người yêu thú là các ngươi làm?"
Mọi người không ai trả lời, ngay cả người bình thường lắm lời nhất là Phong Diêu Sở cũng im bặt.
Bọn họ vẫn còn chưa quên những gì xảy ra khi cùng nhau đối phó yêu thú lúc nãy, uy lực phù chú của Văn Tư không giống những phù chú bình thường, yêu lực của Yên Lan là thứ vốn dĩ không nên xuất hiện trong đệ tử chính đạo, còn có thân thủy quỷ dị của Tiểu Liễu và Phong Diêu Sở, Phong Thanh Thanh với thực lực vượt qua sức tưởng tượng của mọi người, còn có thanh Ly Hỏa kiếm nóng rẫy như thiêu đốt của Tô Tiện.
Trận chiến vừa rồi liên quan đến quá nhiều bí mật, nhưng trải qua một trận sinh tử ai cũng giữ im lặng, không muốn tiết lộ bí mật của bất cứ người nào.
Túc Thất quan sát mọi người một lúc, bỗng bật cười, cảm thấy hứng thú nói: "Vậy ta chỉ hỏi một câu, trận chiến vừa rồi ai ra sức nhiều nhất?"
Lại là một trận yên lặng không ai lên tiếng trước, bọn họ đều biết câu hỏi này có ý gì, đây là con yêu thú cuối cùng trong bốn con, nội đan của nó theo lẽ thường sẽ trao cho người ra sức nhiều nhất, nhưng bọn họ liều mạng nhiều đến thế chỉ vì trận Huyền Thiên Thí này, không ai muốn nhường cơ hội cuối cùng cho người khác, nhưng chẳng ai dám nói mình là người ra sức nhiều nhất.
Trong lúc ấy cuối cùng cũng có người nói: "Sư huynh vì chúng ta trói chân yêu thú, người bị trọng thương, nếu không có sư huynh chúng ta cũng không có cơ hội chống lại yêu thú!"
Tiểu Liễu nói xong, thấy mọi người đang nhìn mình bàn vội vàng bổ sung một câu: "Chẳng lẽ không phải ư?"
Tiểu Liễu nói không sai, nếu thật sự phải nói ai là người có công lớn nhất thì đó phải là Phong Thanh Thanh không gì nghi ngờ, nếu không có hắn mở trận nhốt yêu thú lại có lẽ thương vong trong trận này sẽ còn thảm khốc hơn thực tế nhiều. Nghe đến đây, Tô Tiện cũng gật đầu nói: "Tiểu Liễu nói không sai." - Vừa có người lên tiếng, mọi người cuối cùng cũng khôi phục tinh thần, tuy không cam lòng nhưng vẫn phải thừa nhận lời của Tiểu Liễu, như vậy viên nội đan cuối cùng giao vào tay Phong Thanh Thanh.
Trận tỉ thí thứ hai của Huyền Thiên Thí tới đây kết thúc, người được tiến vào vòng thi cuối cùng là Huyền Dương Phái Phong Thanh Thanh và Tiểu Liễu, Không Thiền Phái Tô Tiện và Phong Diêu Sở.
Huyền Thiên Thí lần này xảy ra chuyện như vậy Thiên Cương Minh phải cho mọi người một lời giải thích, trong khoảnh thời gian ngắn các đại tông phái lũ lượt kéo nhau đến Túc Thất cũng khó bề ứng phó hết. Cũng vì nhiều người bị thương trong Hồng Hoang trận nên Túc Thất đành dứt khoát lùi ngày thi đấu vòng cuối cùng sang mười ngày sau. Như vậy, ai về nơi ở của người nấy, chờ trận thi đấu cuối cùng.
Năm con rối giết người trong Hồng Hoang trận cũng đã điều tra ra lai lịch, là Vạn Sênh đã đánh tráo trên đường đệ tử Càn Nguyên Phong đến dự thi, rồi cải trang thành đệ tử Càn Nguyên Phong trà trộn vào. Trong năm con rối có ba tên chạy thoát, còn lại hai tên đã bị Thiên Cương Minh bắt lại, Túc Thất phái người thẩm vấn, chỉ là đối phương là con rối có hỏi cũng không đáp được, vì thế thẩm vấn cũng không có tác dụng gì.
Cứ như vậy, ba ngày trôi qua.
Do trận chiến trong Hồng Hoang trận mà quan hệ giữa các đệ tử còn lại đều trở nên tốt đẹp hơn trước nhiều, Yêu Lan kết bằng hữu với Minh Sơ, ngày nào cũng dẫn Minh Sơ chạy sang chỗ Tô Tiện, mà Bạch Hoàng Chúc và Minh Sơ cứ như hình với bóng nên cũng đi theo, căn phòng yên tĩnh của Tô Tiện nhất thời biến thành nơi để mọi người giao lưu tình cảm, cực kỳ náo nhiệt.
Đối với chuyện mọi người đến chỗ mình, Tô Tiện cũng không ghét, mặc dù nàng thích yên tĩnh nhưng không có ý bài xích việc tiếp xúc với người khác, có người đến tìm nàng nói chuyện thì nàng sẽ im lặng ngồi nghe, đôi lúc sẽ chen vào vài câu, không lâu sau đã thân quen với Minh Sơ. Tô Tiện không bài xích nhưng lại có người ôm một bụng tức.
"Mấy người này tính bao về mới đi về vậy?" Quang cầu lắc lư vòng quanh phòng, nhìn mọi người đang nói cười vui vẻ trong phòng, giọng điệu rất không kiên nhẫn nói, "Bọn họ có phải không có phòng đâu mắc gì mà cứ tụ một đám trong phòng muội chi vậy?"
Tô Tiện không trả lời, cười như không liếc hắn một cái, dùng ánh mắt an ủi hắn.
Những người khác không nhìn thấy quang cầu nên lúc mọi người còn ở đây Tô Tiện không nói chuyện với quang cầu, điều này càng làm quang cầu điên tiết, chỉ mong Huyền Thiên Thí mau mau kết thúc trả cho hắn và Tô Tiện một không gian yên tĩnh.
Thực ra Tô Tiện không nói chuyện với quang cầu cũng vì không muốn người khác biết đến sự tồn tại của hắn, nàng biết Bạch Hoàng Chúc quen biết Sở Khinh Tửu từ thuở nhỏ, nhưng nàng vẫn chưa nói chuyện Tiểu Sở chính là Sở Khinh Tửu với hắn, một là lo chuyện để Sở Khinh Tửu sống lại xảy ra chuyện gì đó khiến Bạch Hoàng Chúc lo lắng uổng phí, hai là có tâm tư riêng, trong lòng Tiểu Sở hiện nay chỉ có mình nàng, nàng bèn chiếm chút tiện nghi này, muốn trong tim Tiểu Sở từ đầu tới cuối chỉ có mình nàng, bởi vì nàng rất rõ, đến khi Sở Khinh Tửu thật sự sống lại, hắn sẽ không còn là Sở Khinh Tửu của một mình nàng nữa rồi.
Vất vả lắm mới trấn an được Tiểu Sở, Tô Tiện còn chưa quay đầu đã nghe Minh Sơ nói: "Muội nghe nói đại sư huynh Không Thiền Phái Mộ Sơ Lương các tỷ là thực lực Thanh Viêm trung cảnh, không khác biệt mấy với sư huynh Phong Thanh Thanh của bọn muội nhưng ngày đó huynh ấy ra tay giúp chúng ta chặn năm con rối, thực lực không chỉ có vậy, rốt cuộc huynh ấy đã đến trình độ nào rồi?"
Nghe Minh Sơ nói vậy, Tô Tiện cũng nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó, lúc ấy tâm tư nàng rất loạn không chú ý đến, nhưng nghĩ lại mới thấy thực lực Mộ Sơ Lương biểu hiện ra khi đó ít nhất cũng phải đến cảnh giới Tử Tiêu rồi, hoàn toàn không còn là cấp thực lực trước, chẳng lẽ hắn vẫn luôn che giấu thực lực?
Trong lúc Tô Tiện trầm ngâm suy nghĩ, Yêu Lan cũng cười nhạt nói: "Đại sư huynh các muội cũng không phải vậy sao? Thủ pháp khi Phong Thanh Thanh trói yêu thú đâu phải chỉ là người ở cảnh giới Thanh Viêm, ta thấy hắn cũng giấu giếm không ít thứ đấy." Nàng ấy nói đến đây bất giác hơi lo lắng nhìn sang Tô Tiện.
Phong Thanh Thanh cũng vào vòng quyết chiến, Tô Tiện và hắn sớm sẽ đụng mặt nhau thôi, đối diện với đối thủ mạnh mẽ như vậy Tô Tiện sẽ có bao nhiêu phần thắng đây?
- Hết chương 43 -
▶ Editor lảm nhảm:
Chung kết có một anh thực lực trên Thanh Viêm, một sát thủ Quỷ Môn Quỷ Lục Tiểu Liễu, một trong Tứ đại hộ pháp Quỷ Môn Phong Diêu Sở và một người thân phận thật bỏ xa những người còn lại mấy con đường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]