Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa
Không dễ gì mới tiễn được đám người ấy đi, căn phòng náo nhiệt trở về sự yên tĩnh, Tô Tiện ngồi cạnh khung cửa sổ lấy Ly Hỏa kiếm ra lau chùi, cuối cùng quang cầu cũng tìm được cơ hội lặng lẽ bay đến gần nàng.
"Sao đấy?" Tô Tiện không quay đầu nhưng vẫn nhận ra hành động của quang cầu, nàng nhẹ nhàng hỏi.
Quang cầu hơi khựng lại, nói nhỏ: "Hôm đó trong rừng cây lúc con rối chĩa đao về phía muội, muội có biết là ta sợ cỡ nào không?"
Tô Tiện biết, nàng hiểu nỗi lo sợ của hắn giống như năm đó nàng nhìn thấy Sở Khinh Tửu bị một chưởng của Vô Ưu Cốc chủ đập vào lồng ngực. Nàng bị dọa đến chẳng thốt nên lời, đến động đậy một chút cũng cảm thấy đau như kim châm, lúc đó nàng còn không dám nghĩ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng dù vậy những gì nàng không dám nghĩ đó vẫn xảy ra, cho nên đến tận bây giờ khi hồn phách của Sở Khinh Tửu đang ở bên cạnh nhưng nàng vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ.
"Ta sẽ không để huynh lo lắng đâu, tuyệt đối không." Giọng Tô Tiện rất dịu dàng. thật không dễ dàng mới gặp lại Sở Khinh Tửu nàng muốn nghĩ cách để hắn sống lại, tất nhiên sẽ không để mình xảy ra chuyện, cũng sẽ không để Sở Khinh Tửu phải chịu đựng nỗi sợ hãi giống nàng khi xưa.
Quang cầu nghe nàng nói thế cũng được an ủi đôi phần, ngữ khí dịu lại: "Lúc đó muội đang nghĩ gì vậy, sao muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hon/3229096/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.