Phó Ngọc Thanh bị lời hắn nói làm mất bình tĩnh, thật khó mà kiềm chế nổi, ngón tay đùa bỡn với dương v*t đang ngóc dậy của hắn, bỗng dưng rất muốn hỏi lại hắn lần nữa, nếu tối tay tôi không đến, bao giờ em mới đi thăm tôi?
Nhưng anh vẫn nhịn được.
Kỳ thực anh rất rõ, lời hứa lần này của Mạnh Thanh đã khác với lần trước. Bởi vì rất nhiều chuyện đã xảy ra giữa bọn họ, lời chấp thuận của Mạnh Thanh đến cùng vẫn lẫn vài thứ khác nữa.
Song anh vẫn không muốn thúc ép Mạnh Thanh quá.
Khó khăn lắm anh mới chờ được người này về lại bên mình, anh sợ nhỡ mà mình nắm chặt quá, có phải người này sẽ lại ra đi không lời từ biệt như trong giấc mơ kia không. Nỗi sợ ấy tựa như một cái bóng không tài nào xua tan.
Phó Ngọc Thanh hắng giọng, dịu dàng bảo: “Em thả lỏng chút đi, không thì tôi không vào được.”
Mạnh Thanh lộ vẻ mặt khó xử, hơi lưỡng lự. Phó Ngọc Thanh vuốt ve mé trong đùi hắn như đang trấn an, nhưng cơ thể của Mạnh Thanh lại càng gồng cứng hơn, nơi bị anh mơn trớn quá sức nổi bật, hệt như một cây cung rắn rỏi bị kéo căng, Mạnh Thanh rũ mắt thở hổn hển, song lại chẳng nói một lời. Phó Ngọc Thanh thấy hắn đã nắm chặt thành giường từ bao giờ, đến cả gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi cộm. Phó Ngọc Thanh bỗng nhớ tới dáng vẻ hung dữ như muốn ăn thịt người khác của người này ban nãy, hơi hoài nghi hắn đang kiềm chế chính mình, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053753/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.