Trên đời này chẳng có chữ nào có thể êm tai hơn nữa.
Phó Ngọc Thanh không kìm được nóng vành mắt, muốn hôn hắn thật thô bạo, muốn cứ thế đè hắn xuống, muốn chẳng màng chi mà xông vào cơ thể hắn, anh vừa vui mừng, lại vừa có chút giận dữ. Sao bây giờ lại có thể nói ra lời như vậy chứ, trong khi mấy tháng trước thì tuyệt tình lạnh nhạt với anh thế.
Mạnh Thanh còn nóng vội hơn cả anh. Xáp lại hôn lên môi anh, rồi tiếp đó là má anh, cằm, cổ, hung hãn như thể muốn nuốt chửng anh vậy. Đây chẳng phải hôn, mà là cắn, là nuốt, thân mật bất kể quy tắc, nhưng lại nhiệt tình đến nỗi khiến người ta khó lòng kháng cự.
Lần trước lúc thân mật với người này cũng không hề thô bạo thế này.
Vai cũng bị cắn, anh đau đến mức khẽ kêu lên một tiếng, Mạnh Thanh dừng lại ngay tức thì, thở hổn hển nhìn anh, dục vọng trong đáy mắt lại chẳng phôi phai chút nào.
Phó Ngọc Thanh định dạy hắn đâu ra đấy, anh bèn nắm lấy tay Mạnh Thanh, nói: “Đừng động.”
Mạnh Thanh bối rối nhìn anh, song cũng nghe theo không hề động, đôi mắt chú mục vào anh, cổ họng cũng không kiềm được giần giật. Lòng Phó Ngọc Thanh râm ran, bèn bưng mặt hắn làm hắn ngước lên, nhưng không hôn môi hắn, mà lại hôn lên gò xương trên cổ họng hắn trước.
Anh ra sức cắn mút, chơi đùa liếm láp, một tay còn suồng sã vuốt ve thân thể lõa lồ của hắn, họng Mạnh Thanh không ngừng bật ra âm thanh khổ sở, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053752/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.