Trông Mạnh Thanh có vẻ hơi bối rối, hắn húng hắng một tiếng, chỉ nói: “Em sẽ không thay lòng đổi dạ đâu.” Ngẫm nghĩ chốc lát nữa, lại thêm một câu như đang thề: “Em cũng sẽ không đối xử với anh như kia nữa.”
Đôi mắt trong veo của hắn nhìn Phó Ngọc Thanh không rời, dáng vẻ nói chuyện vô cùng nghiêm túc. Nếu trước khi nói trong lòng Phó Ngọc Thanh hãy còn chút tủi hờn nào thì bây giờ đều đã tiêu tan thành mây khói, đến cả những đau khổ ở Đông Đài cũng đã quên sạch.
Phó Ngọc Thanh không kiềm được mà hỏi hắn: “Em thề không?”
Mạnh Thanh bật cười, nhưng rồi lại bỗng lộ vẻ khổ não, cầm lấy tay anh, trả lời hết mực nghiêm túc, “Em thề với trời, nếu em…”
Phó Ngọc Thanh sinh nỗi xót xa, sợ lắm hắn lại tưởng thật mà thề cái gì nặng nề, không hề suy nghĩ ghé người vào, hôn thật sâu lên đôi môi của hắn, không cho phép hắn nói thêm chữ nào nữa.
Mạnh Thanh tức thì sững người, không nhúc nhích, đến cả hô hấp cũng lặng thinh. Phút chốc sau mới hoàn hồn lại, bèn cuống cuồng đẩy anh ra, hơi nghiêm nghị thốt lên: “Tam gia!”
Phó Ngọc Thanh thấy mặt hắn đỏ bừng, trông không giống đang giận mà đang luống cuống thì đúng hơn, đoán được ngay hắn kiêng ở chỗ này có người làm qua lại, sợ bị người khác nhìn thấy.
Mạnh Thanh quả nhiên khẽ nói: “Cẩn thận kẻo bị người ta nhìn thấy!”
Kể cả thế, Phó Ngọc Thanh vẫn không được vui cho lắm, hừ một tiếng.
Anh gần như đã quên mất cảm giác hôn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053741/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.