Mạnh Thanh lẳng lặng nhìn anh phút chốc, rồi bỗng đưa tay lên che mắt anh lại. Người hắn có chút nóng hơn những người khác, lòng bàn tay lại càng ấm, áp lên mí mắt cảm giác dễ chịu vô cùng. Phó Ngọc Thanh chớp mắt một cái, cảm thấy khá bất ngờ, song lại nhếch môi lên chờ xem rốt cuộc hắn định làm gì đây.
Mạnh Thanh khẽ nói: “Em thích tam gia hơn bất kỳ ai khác.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ hắn sẽ nói ra lời như thế, nhất thời trong bụng vui như mở cờ, cái gì cũng đều quên sạch.
Hồi xưa Mạnh Thanh đối xử với anh tốt vô cùng. Khi ấy tuy ngoài miệng anh không nói ra, trong lòng kỳ thực lại không hẳn chưa từng nghĩ như vậy. Song đến lúc anh bị lạnh nhạt ở Đông Đài, cô đơn lẻ bóng quay về Thượng Hải, đôi khi sẽ không kìm được cơn tuyệt vọng mà nghĩ, có lẽ trong lòng người này, chỉ còn lại ân tình mà thôi.
Phó Ngọc Thanh gạt tay hắn ra, cười tươi nhìn hắn: “Tôi cũng thế.”
Mạnh Thanh cũng không nhịn được cười: “Được, em tin.”
Nói xong thì Phó Ngọc Thanh cũng hơi mệt, Mạnh Thanh khuyên anh nằm xuống ngủ một giấc đi, anh nghe lời ngay. Mạnh Thanh ngồi bên cạnh anh, nắn huyệt vị trên bàn tay cho anh. Mặc dù Phó Ngọc Thanh không hẳn tin cách này của hắn sẽ hữu dụng, song lại cảm thấy được hắn xoa bóp tê tê ê ẩm lại khá hay.
Mạnh Thanh nhìn anh díp mắt, từ từ thả lỏng tay, dém chăn cho anh.
Phó Ngọc Thanh ngủ hơi nông, ngủ chưa được bao lâu thì Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053742/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.