Anh vốn đã kiệt sức, giọng lại trầm, nói xong một tràng ấy thì không kiềm được mà phải thở dốc.
Mạnh Thanh không nói gì một hồi lâu.
Hắn cứ im lặng như thế, Phó Ngọc Thanh đâm ra phát bực, bèn quay mặt đi, nhắm mắt lại, không thèm nhìn hắn nữa.
Chẳng biết bao lâu sau, cuối cùng Mạnh Thanh mới mở miệng. Giọng hắn khê khản, lại còn hơi run, hắn nói: “Tam gia, anh đừng đuổi tôi đi, cũng đừng nổi giận… Những lời anh nói ở Đông Đài, một chữ tôi cũng chưa từng quên. Anh bảo tôi không hiểu, nhưng tôi lại cho rằng tam gia mới không hiểu đấy. Bạn bè của tam gia đều đẹp như thế, có thân phận có vị trí, tôi thì là cái gì? Lúc tam gia đối xử tốt thì dĩ nhiên chẳng cần phải nói, thế nhưng sau này nếu có một ngày anh chán, liệu sẽ hợp tan trong vui vẻ với tôi không?… Tôi không muốn như thế một lần nữa, tam gia, tôi không chịu được.”
Phó Ngọc Thanh ngỡ ngàng, quay lại nhìn hắn.
Mạnh Thanh đặt bát canh xuống bên cạnh, hắn vẫn nhìn Phó Ngọc Thanh từ nãy đến giờ, ánh mắt lúc này cũng không hề né tránh. Chỉ là trông hắn thật mệt mỏi, chẳng biết là vì giận hay vì đau, nhìn mà khiến lòng người ta xót xa.
Phó Ngọc Thanh ân hận lắm rồi, anh ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Những lời tôi nói với em khi ấy, là tôi sai. Em trách tôi, tôi đều hiểu.” Trong lòng anh có ngần ấy lời muốn nói với người trước mắt, vậy mà mọi chuyện xảy đến ở đúng thời khắc quan trọng này, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053740/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.