"Tiểu Hầu Tử, mau ăn cháo đi, ta giấu nửa bát đây này, mau ăn đi."
Ta đút cháo cho nó, nó uống rồi lại nôn ra.
"Tiểu Hầu Tử, con khó chịu lắm sao?"
Nó mắt đỏ hoe, gật đầu: “Tarất nhớ nương."
"Nương đệ tên gì?"
“Ta... không biết."
"Nương đệ trông như thế nào?"
“Ta... không biết."
“Đệ đến cả nương trông như thế nào cũng chẳng biết sao? Nương ta xinh đẹp lắm đấy."
Nó chớp chớp đôi mắt ướt nhòe, nhìn ta đầy ngưỡng mộ: “Ta là trẻ mồ côi, chưa từng gặp nương."
Thấy nước mắt nó rơi lã chã, ta nói: "Đừng khóc nữa, Tiểu Hầu Tử."
“Ta không muốn khóc, nhưng trong lòng khó chịu lắm."
Ta thở dài, lấy một viên kẹo quế hoa, nhét vào miệng nó: "Lúc nào thấy lòng đắng cay, ăn viên kẹo vào, sẽ thấy ngọt ngào."
Về sau, nó kỳ diệu thay lại khỏe lại. Qua một thời gian, nó dẫn ta chạy trốn. Chúng ta chạy trong rừng, ta chạy không nổi nữa, nó cõng ta, chạy chân trần đến bật máu.
Nó quá gầy, xương cốt va vào ta đau nhức, ta thấy mồ hôi nó túa ra như mưa, thở hồng hộc, nhưng vẫn nghiến răng, không chịu bỏ ta xuống.
“Tiểu hầu tử, ngươi mệt không? Mệt thì nghỉ một chút đi."
"Không, ta nhất định đưa người trốn ra ngoài, người ngủ một chút, ngủ dậy là tới nhà rồi."
Hắn rõ ràng yếu đuối như vậy, lại cố gắng để ta sống tốt. Những ngày qua, ta đã rất yếu, liền mê man bất tỉnh.
Đợi ta tỉnh lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-van-ky/3571947/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.