kinh ngạc nhìn hắn đang chắn trước mặt ta. Hắn mỉm cười yếu ớt với ta. Rồi ta nhìn thấy lưỡi dao xuyên qua bụng hắn, máu đỏ tươi nhuộm đỏ áo trắng của hắn. Tô Lạc Lạc nắm chặt dao găm, cười man rợ xoay lưỡi dao, hành hạ hắn.
Vân Sinh mồ hôi lạnh đầm đìa, nghiến răng không chịu kêu đau. Ta hét lên một tiếng, liều mạng đẩy ngã Tô Lạc Lạc, đỡ lấy Vân Sinh đang đổ xuống.
Máu, rất nhiều máu.
Sinh mệnh của Vân Sinh đang dần trôi đi.
Ta bịt chặt vết thương của chàng, nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra từ kẽ tay.
"Đừng," ta khóc, cả người run rẩy, "Vân Sinh, đừng mà."
"Đừng khóc, Vân Kỳ tiểu thư..." Vân Sinh nói bằng giọng yếu ớt, "Cuối cùng ta cũng đã cứu được người rồi..."
Cuối cùng cũng cứu được ta rồi? Chẳng lẽ trước đây hắn đã không cứu được ta? Kiếp trước của Vân Sinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với ta?
Tô Lạc Lạc nằm trên mặt đất, cười như điên dại, cười đến mức gần như không thở nổi: "Tô Vân Kỳ, hắn đã chết vì ngươi ba lần, vậy mà ngươi lại không nhớ hắn sao?”
Chết... ba lần?
"Vân Sinh, rốt cuộc ngươi là ai?"
Vân Sinh không trả lời, Tô Lạc Lạc tiếp tục nói: "Kiếp thứ nhất hắn là cô nhi Vân Sinh, kiếp thứ hai là tiểu hòa thượng Giác Không, ngươi nhớ ra chưa?"
Nàng ta lộ vẻ chế nhạo, ta cố gắng nhớ lại, nhưng không thể nhớ ra điều gì. Nàng ta cười nhạo vài tiếng; "Đồ ngốc, ngươi thấy chưa?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-van-ky/3571946/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.