Ta nhìn chàng với ánh mắt đau buồn. Trơ mắt nhìn bản thân đi về kết cục đã định sẵn.
"Hoài ca ca, mau ra tay đi! Huynh quên muội đã đỡ tên cho huynh rồi sao? Huynh quên chúng ta cùng ngắm sao trên thảo nguyên rồi sao?"
Tô Lạc Lạc không ngừng nhắc nhở hắn.
Nực cười thay, tất cả những điều đó, đều là ta làm vì Ô Lặc Hoài. Ô Lặc Hoài nghe lời nàng ta, dường như cuối cùng đã quyết định, kéo căng cung, nhắm vào ta. Gió lớn bỗng nổi lên trên vách núi, nhưng ta lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.
Tim ta như bị dao cắt, như lửa đốt, như tơ vò, nỗi hận Tô Lạc Lạc trong ta lên đến đỉnh điểm, mọi cảm xúc trào dâng trong ta, sợ hãi, không cam lòng, phẫn nộ, bi thương, căm hận.
Cho đến khi, trong đám đông, ta nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại.
Là Vân Sinh. Ta nhớ lại ngày hôm đó, ta hỏi Vân Sinh, làm thế nào để thay đổi tất cả những gì đã định sẵn.
Hắnnói: "Khi tâm không loạn, mới có thể thấu hiểu."
Thấu hiểu điều gì?
Hắn nói ta chìm sâu trong mây mù, lòng rối bời, nên không thể nhìn rõ chân tướng.
Vậy chân tướng là gì? Ta lại nhớ tới mẫu thân trong mơ từng nói: "A Kỳ, sai rồi, tất cả đều sai rồi. Con đã bị lừa rồi."
Ta lại sai ở đâu?
Một tia chớp lóe lên, sấm sét vang rền.
Ta ngẩng đầu, bỗng nhiên hiểu ra chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-van-ky/3571945/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.