Ta quay lại, đưa tay ra lấy, không dám nhìn chàng, sợ nước mắt vô tình rơi xuống. Nhưng chàng không buông tay, ngây người nhìn ta: "Chúng ta, có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không?"
Tim ta lỡ một nhịp, nhìn lại chàng.
Ta vừa mong chàng nhớ ra, vừa không muốn chàng nhớ lại những quá khứ đau buồn đó. Cuối cùng, ta vẫn mỉm cười lắc đầu: "Chưa từng."
Ta quay người rời đi, nhưng nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Cách Mạt: "Tiểu khả hãn, người làm sao vậy?!"
Ta quay đầu lại, thấy Ô Lặc Hoài một tay ôm trán, ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn. Cách Mạt vẻ mặt lo lắng: "Người lại đau đầu sao?! Ta đi gọi thái y!"
Ta không kìm được chạy về phía chàng: "Ngươi làm sao vậy?!"
Chàng nắm lấy cánh tay ta, cau mày: "Chúng ta thật sự chưa từng gặp nhau?"
"Tại sao ngươi lại hỏi ta như vậy?"
"Gần đây ta luôn nhớ lại những đoạn ký ức rời rạc, trong đó có một cô nương, rất giống nàng."
Ta hiểu rồi, cơn đau đầu của chàng, là do chàng đang cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của chấp bút nhân, chàng càng nhớ lại nhiều kỷ niệm với ta, chàngsẽ càng đau khổ.
Ta nhìn chàng với ánh mắt buồn bã. Tình cảm của chúng ta, là một giấc mộng đẹp đã tan vỡ. Giấc mộng, nên tỉnh rồi.
"Tiểu khả hãn, người có tin vào số mệnh không?"
Thần sắc chàngkhẽ động, siết chặt tay đang nắm lấy ta: "Ta không tin."
Ta cười: "Ta từng cũng không tin, nhưng hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-van-ky/3571944/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.