– Lâu thế. Lề mề quá! Chờ lâu lắm rồi. Hic cóng hết cả tay rồi…
– Than vãn con khỉ nhà cậu. Tôi bị mẹ bắt dọn nhà đấy.
– Biết rồi…ra ngay… Mà mặc gì được nhỉ?
– Cậu mặc gì cũng xinh…nhưng mà không mặc gì là tốt nhất.
– Đồ trơ trẽn, liệu hồn, tôi mà gặp cậu là ăn vả đó.
– Hehe. Thôi lẹ lên.
– Ờ, biết rồi, chờ ở đấy, đến ngay – Nói xong tôi cúp máy luôn, không kịp để cho cậu ta ho he gì.
– Ahhh…Hoàng Nammmm – Chả hiểu sao ngày nào cũng gặp nhau mà lần nàygặp hắn ta tôi vui quá chừng. Chắc tại đây là lần hẹn hò đầu tiên…
Tôi chạy ù qua đường mặc sống mặc chết. Haha vui quá, quen nhau 15 năm mà đây là lần đón giao thừa riêng đầu tiên.
– Cẩn thận!!!!
– Hả??? – Tôi ngoảnh mặt ra nhìn đường, đèn pha chiếu thẳng vào mắt khiến tôi bất giác che mắt lại…
– Aaaaaa…
Hắn ta chạy ra giữa đường ôm gọn tôi vào lòng…
– Phù…phù…hộc….hộc… – Hai chúng tôi ngã sõng soài trên vỉa hè, thở dốc. Và tất nhiên…hắn vẫn ôm chặt tôi.
– Qua đường như thế à? Phải cẩn thận chứ!!! Cạch mặt!!! – Tôi đangchờ đợi một lời hỏi han sến súa thì tự dưng lại bị mắng. Tôi trưng ra bộ mặt tiu nghỉu.
– Thôi, được rồi. Còn lần sau nữa thì đừng trách tớ… – Hắn thầm thì – Cậu có biết đối với tớ cậu quan trọng thế nào không?
Trời ơi! Cái…cái bản mặt hắn cứ dí vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-thich-cau-tu-cai-nhin-dau-tien/1969174/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.