Tôi xông thẳng vào bệnh viện. 
– Chị ơi…cho…cho…….em hỏi phòng cấp cứu bệnh nhân Minh Hoàng đâu ạ??? – Tôi lẩy bà lẩy bẩy nắm lấy tay chị ý tá đi ngang qua. 
Khuôn mặt chị thoáng sợ sệt vì bàn tay lạnh ngắt và khuôn mặt trắngbệch không còn giọt máu nào của tôi, cũng lẩy bẩy chỉ vào cuối hànhlang. 
Tôi chẳng còn lấy một giây để nghĩ, vội vã chạy thẳng đến cửa phòng cấp cứu. 
Bác trai và bác gái đang ngồi trên ghế chờ. Bác trai thì gục đầu vàotay, khuôn mặt của một CEO nổi tiếng nay đã biến mất không còn một dấutích. Bây giờ bác chỉ đang là một người cha yêu thương con hết mực. Bácgái xinh đẹp mĩ miều nay lạy mệt mỏi gục đầu vào bác trai, vẫn khóc rấmrức. 
Dù nhìn rõ đèn “cấp cứu” đang sáng đỏ nhưng tôi vẫn cứ xông vào. 
– Cháu không được vào, bác sĩ đang tiến hành phẫu thuật. Xin ngườinhà ra ngoài cho – Tôi ngay lập tức bị hai ý tá chặn cửa và đuổi rangoài. 
Tôi thật ngu ngốc mới nghĩ đến chuyện xông vào phòng cấp cứu. 
Tôi điên rồi. 
Tôi điên thật rồi. 
Tôi tuyệt vọng ngồi cạnh hai bác. 
– Cháu…đến rồi à? – Bác gái nhìn thấy tôi, vẫn khóc rấm rức. 
– Chuyện…này là…là sao hả cô? Có chuyện gì đã xảy ra ạ? 
– Nó…nó bị ô tô đâm khi đang qua đường, nó vừa…vừa qua đường vừa dùng điện thoại… 
Minh Hoàng có việc gì quan trọng tới mức phải dùng điện thoại vào lúc đó chứ? Cậu ấy không cuồng điện thoại như tôi… 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-thich-cau-tu-cai-nhin-dau-tien/1969173/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.