Người tặng hoa hồng đã đi vào mộng đẹp; người được tặng hoa hồng thì sai người lấy vài chiếc bình hoa tinh xảo đến, đích thân chọn một bình bằng sứ trắng đơn giản mà xinh xắn, đem cành hồng rực rỡ kia cắm vào.
- Hoa này đẹp đó.
Hoa Sơn lão nhân trong bộ đồ màu xanh mặt mày vui vẻ đi tới:
- Tuy chỉ có một cành nhưng nhìn rất đẹp.
Hoa hồng như lửa, kiều diễm quyến rũ; rực rỡ như ráng mây, tiên diễm chói mắt.
Trương Mại thản nhiên đem hai chiếc khăn gấm màu xanh nhạt và màu trắng bỏ vào trong tay áo:
- Sư công, tôn nhi cùng ngài hoạt động gân cốt một chút.
Bây giờ là thời gian đánh võ, sư công là tới tìm đối thủ.
Hoa Sơn lão nhân mỉm cười nhìn đồ tôn, tiểu tử thúi này lại đỏ mặt rồi! Ngượng thì ngượng, còn cố giả bộ trấn tĩnh! A Mại à, sư công là người phúc hậu nên không thèm lật tẩy con.
- Được rồi, hoạt động gân cốt một chút.
Hoa Sơn lão nhân cười ha hả, rồi phóng ra cửa phòng, hướng về phía rừng mai. Trương Mại khẽ cười, theo sát phía sau, cũng ra khỏi phòng.
Đánh nhau sảng khoái một trận, Hoa Sơn lão nhân tâm tình vui vẻ, đứng trên một cành mai lẻ loi vươn ra, lắc lư theo gió, rất là thích ý:
- A Mại, Từ gia bên kia có ánh đèn kìa, con đoán xem có phải là đèn trong phòng tiểu cô nương hay không?
Trương Mại nhảy lên trên cành, ôm sư công xuống:
- Sư công, trời không còn sớm nữa, ngài nên nghỉ ngơi đi.
Hắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-hoa-anh-nguyet/1851884/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.