Từ thứ phụ lần đầu nghe nói đến chuyện hôn sự của Tố Hoa, vuốt râu trầm ngâm nói: 
- Tố Hoa và A Lôi? 
Chuyện này ở đâu ra, Ân gia cầu hôn sao, là chuyện lúc nào vậy? 
Trượng phu sắc mặt bình tĩnh, hiển nhiên cũng không phản đối, Ân phu nhân được khích lệ, vui sướng nói: 
- Phụ thân ở quê tịch mịch, toàn dựa vào A Lôi làm bạn nên cố ý vì A Lôi chọn một mối lương duyên. Ta liền nghĩ tới Tố Hoa, con bé này tài mạo song toàn, cùng A Lôi đúng là trời sinh một cặp. 
Từ thứ phụ khó chịu: 
- Phu nhân sai rồi, Tố Mẫn chẳng lẽ không tài mạo song toàn? Lớn nhỏ có thứ tự, vẫn là đem Tố Mẫn định cho A Lôi mới thỏa đáng. Phu nhân nghĩ xem, A Lôi là vãn bối mà nhạc phụ đại nhân thương yêu nhất, chúng ta dù sao cũng phải hứa hôn đích trưởng tôn nữ thì mới thể hiện ý tốt đối với nhạc phụ đại nhân. 
Từ thứ phụ khi nói đến bốn chữ “đích trưởng tôn nữ” thì chậm rãi mà kéo dài. Đây là chuyện làm ông khó chịu suốt mười mấy năm qua. Rõ ràng là Tố Hoa sinh trước nhưng vợ kế cứ cố chấp bế Tố Mẫn mà gọi là “đại tiểu thư”, thân thích của Ân gia cũng gọi theo như thế, dần dần truyền ra ngoài không ngăn lại được. Vợ kế lòng ôm chấp niệm, trưởng tử thì một bước cũng không nhường, khiến Nam Kinh có một Từ đại tiểu thư, kinh thành có một Từ đại tiểu thư, kỳ cục. 
Ân phu nhân nghe nói đến bốn chữ “đích trưởng tôn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-hoa-anh-nguyet/1851885/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.