Lư Tú Nhi vừa ghi chú lại, vừa hết sức khâm phục Tô Thảng. Tiểu tử này tuy rằng không thể đích thân nấu nướng, nhưng lại thận trọng như một sư phụ lâu năm trong nghề, có yêu cầu cực cao đối với ẩm thực. Hai người không ngừng thảo luận chi tiết về từ chúc thọ, Lư Tú Nhi dần dần phát hiện, dường như nàng đã bắt đầu nhìn hắn bằng đôi mắt khác.
Tô Thảng, rốt cuộc ngươi là loại người gì?
=========================
Tô Thảng và Lư Tú Nhi thương lượng đến tận buổi tối, hắn đói bụng, khó chịu đến mức phải gặm một cái bánh khét, Lư Tú Nhi trêu hắn “Đói bụng ăn quàng”, hắn cũng không màng.
Giờ Dậu lên đèn, Lư Tú Nhi bỗng nhiên theo thói quen, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài Hương Ảnh Cư.
“Muốn về nhà à?”
“Đúng vậy, mấy hôm nay ta không về nhà phụ thân ta có lẽ rất nhớ mong ta.” Lư Tú Nhi mỉm cười.
“Vậy thì về nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngươi xem mình đi, nếu vẫn còn tiếp tục ở chỗ này, mí mắt cũng phải sưng lên.” Tô Thảng cố ý nói đùa.
Lư Tú Nhi khẩn trương sờ sờ mặt: “Bị sưng lên thật sao?” Nói xong vội vàng chạy đến gương xem kỹ.
“Trêu ngươi một chút mà thôi. Mau về nhà nghỉ ngơi cho sớm, thân thể của ngươi không thể chịu được mấy ngày mệt nhọc đâu.”
Lư Tú Nhi đứng trước gương quay người lại, kinh ngạc liếc hắn một cái: “Thật là kỳ lạ, dường như ngươi đã thay đổi rồi.”
“Thật sao? Tích cực hay là…?”
Lư Tú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-duong-cong-tu/3402370/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.