Lư Tuấn nhìn theo bóng nàng, lắc đầu buồn rầu: “Sao lại là tên tiểu tử Tô Thảng kia chứ? Thật không ngờ được.”
Lư Tú Nhi ngủ một giấc ngủ say sưa.
Ngày hôm sau tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Cổ họng Lư Tú Nhi sắp bốc khói, vội vàng đứng dậy uống nước. Khoác áo choàng ra ngoài, Lư Tuấn còn đang canh gác ở cửa ho khan một tiếng.
“Chào buổi sáng, phụ thân!”
“Ờ, có người còn sớm hơn, đang chờ bên ngoài đấy.”
Mặc kệ hắn là ai. Lư Tú Nhi căn dặn nha hoàn rót nước, uống ừng ực trước no nê rồi mới nói.
“Là ai tới vậy? Sao lại không mời vào cửa?”
Lư Tuấn chậm rì rãi nói: “Nó nói rất có thể con không muốn gặp nó, cho nên không dám tự tiện xông vào.”
Sắc mặt Lư Tú Nhi tối xuống: “Tô Thảng?”
Lư Tuấn để sát mặt vào: “Nếu không phải nó, thì con sẽ đau lòng hay vui vẻ?”
“Hừ, nếu là hắn, con không muốn gặp. Nếu không phải, thì mời người ta vào.”
“Haiz, chỉ sợ con phải thất vọng rồi, là Tô Thảng tới chịu đòn nhận tội.”
“Chịu đòn nhận tội? Hắn có cõng củi nhóm lửa tới không?” Lư Tú Nhi nghĩ đến cảnh tượng buồn cười kia, sự giận dữ trong lòng đã phai đi một chút, thuận miệng nói: “Nếu có thì con sẽ tha thứ cho hắn.”
“Có! Có!” Lư Tuấn cười đi ra bên ngoài, “Ta đi bảo nó vào đây.”
“Hắn thật sự cõng củi nhóm lửa tới à?” Lư Tú Nhi mở to hai mắt nhìn mà bật cười, “Coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-duong-cong-tu/3402371/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.