Thì ra nhà của Mị di lnương cũng làm nghề buôn bán, Tô Thảng xấu hổ, trước kia hắn chưa từng để tâm đến những điều này, cũng không thèm nghĩ xem những người trong nhà đang làm gì.
“Nhưng phải gả cho ông ấy làm thiếp, di nương không cảm thấy uất ức sao?”
Hắn vốn cho rằng Tô Mị Nương xuất thân bần hàn, nhưng nghĩ lại những gì vừa rồi nàng ta vừa mới nói và tư thế giơ tay nhấc chân ngày thường, nhất định là khuê tú của gia đình giàu có.
“Nếu trên đời này người ta hâm mộ nhất là ông ấy, lại có thể làm bạn bên cạnh một thời gian dài, đối với ta mà nói, đây là một loại hạnh phúc.”
Mỗi người đều có thứ mà mình cho rằng hạnh phúc, những người khác có thể không cảm nhận được, giống như khi con người uống nước, nóng lạnh tự mình cảm nhận, ở trong mắt người khác, đó là một cặp không xứng đôi, nhưng rất có thể đương sự hạnh phúc đến mức quên cả trời đất cũng chưa biết chừng...
Tô Thảng ngơ ngác nghĩ, vậy Lư Tú Nhi thì sao, đó có phải là hạnh phúc thuộc về hắn không? Hắn chỉ biết mỗi khi mình nhìn thấy nàng thì trong lòng liền vô cùng thả lỏng và tự do, thỉnh thoảng đấu võ mồm với nàng càng là niềm vui lớn lao.
Tô Mị Nương thấy hắn có vẻ suy tư bỏ đi, mỉm cười lẩm bẩm: “Chẳng lẽ Tô gia lại chuẩn bị đến cửa cầu hôn sao?”
Lúc Tô Thảng bước vào Thượng Thực Cục, cả đám người đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-duong-cong-tu/3402369/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.