Chương trước
Chương sau
Thì ra nhà của Mị di lnương cũng làm nghề buôn bán, Tô Thảng xấu hổ, trước kia hắn chưa từng để tâm đến những điều này, cũng không thèm nghĩ xem những người trong nhà đang làm gì.

“Nhưng phải gả cho ông ấy làm thiếp, di nương không cảm thấy uất ức sao?”

Hắn vốn cho rằng Tô Mị Nương xuất thân bần hàn, nhưng nghĩ lại những gì vừa rồi nàng ta vừa mới nói và tư thế giơ tay nhấc chân ngày thường, nhất định là khuê tú của gia đình giàu có.

“Nếu trên đời này người ta hâm mộ nhất là ông ấy, lại có thể làm bạn bên cạnh một thời gian dài, đối với ta mà nói, đây là một loại hạnh phúc.”

Mỗi người đều có thứ mà mình cho rằng hạnh phúc, những người khác có thể không cảm nhận được, giống như khi con người uống nước, nóng lạnh tự mình cảm nhận, ở trong mắt người khác, đó là một cặp không xứng đôi, nhưng rất có thể đương sự hạnh phúc đến mức quên cả trời đất cũng chưa biết chừng...

Tô Thảng ngơ ngác nghĩ, vậy Lư Tú Nhi thì sao, đó có phải là hạnh phúc thuộc về hắn không? Hắn chỉ biết mỗi khi mình nhìn thấy nàng thì trong lòng liền vô cùng thả lỏng và tự do, thỉnh thoảng đấu võ mồm với nàng càng là niềm vui lớn lao.

Tô Mị Nương thấy hắn có vẻ suy tư bỏ đi, mỉm cười lẩm bẩm: “Chẳng lẽ Tô gia lại chuẩn bị đến cửa cầu hôn sao?”

Lúc Tô Thảng bước vào Thượng Thực Cục, cả đám người đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng. Hoàng Thượng thông thường sau khi thượng triều xong, sẽ dùng bữa sáng ở trong cung. Tô Thảng không nhìn thấy Đoan Mộc Lương, liền hỏi Dụ Nhân: “Sư phụ ngươi đâu?”

“Sư phụ và Tú Nhi cô cô còn đang thiết kế thực đơn, cho nên tạm thời không quan tâm đến nơi này.”

Tô Thảng nhăn mày, tên tiểu tử ngốc kia vẫn còn ở lại Hương Ảnh Cư sao? Như vậy sao mà được… lập tức bước hai bước thành ba bước, lao tới Hương Ảnh Cư, đẩy cửa bước vào.

Quả nhiên để cho hắn gặp được hình ảnh Đoan Mộc Lương xiêu vẹo ngã lên trên giường của Tô Thảng hắn mà ngủ say sưa, ngay cả giày cũng còn chưa cởi. Tô Thảng còn chưa kịp ghét bỏ đã lập tức nghĩ tới Lư Tú Nhi, vội vàng xông vào buồng trong.

Giai nhân kia đang dựa vào bên mép bàn, ngủ ngon lành. Tô Thảng rón ra rón rén đến gần, cúi người xuống nhìn nàng chăm chú. Mái tóc đen của Lư Tú Nhi chảy xuống như dòng khác, gấp khúc uốn lượn qua mép bàn, rồi phủ xuống quyển sách. Hắn để sát mặt vào, chóp mũi ngửi được một mùi hương hỗn tạp bao gồm 10 sách vở và thanh hoa, trong lòng có chút xao động, tầm mắt bất giác lại bị đôi mắt nhắm chặt kia thu hút.

Hàng mi thanh tú vừa dài vừa dày khẽ rung rinh trên mi mắt, thêm vào một đôi môi hoa đào thơm ngát, bỗng dưng khiến cho trái tim hắn sinh ra dào dạt yêu thương. Hắn hơi quỳ xuống ở bên cạnh nàng, nhu tình mật ý chưa bao giờ có dâng lên trong lòng, bất giác có sự xúc động không kiềm chế được, đúng rồi đôi môi nàng xinh đẹp như vậy, hắn nhẹ nhàng hôn lên một cái.

Vừa mới khẽ chạm vào, đã lập tức tách ra giống như bị phỏng, hắn nỗ lực khống chế sự điên loạn trong lòng, có chút mờ mịt nhìn nữ tử khiến cho hắn rối loạn này. Nàng là ai, vì sao lại có thể khiến cõi lòng hắn xốn xang đến vậy?

Lư Tú Nhi vẫn chưa hề phát hiện, nàng còn đang chìm trong giấc mộng Chu Công vui vẻ vô cùng. Nhất định là nàng đã rất mệt, Tô Thảng đau lòng nhìn ngắm, lại không nhịn được muốn đến gần hôn lên đôi má.

Nhưng vừa tiếp cận thì bỗng chốc nhìn thấy đôi mắt hạnh to tròn của nàng mở ra trừng trừng, nàng đã thức giấc!

“A!” Lư Tú Nhi thét lên một tiếng trói tay suýt chút nữa thì đã ngã khỏi ghế, vội vàng bật dậy lùi về phía sau ba bước.

Tô Thảng hoảng sợ, khuôn mặt thẹn thùng đỏ bừng lên, nhất thời cũng không biết nói gì mới tốt.

Đôi mắt Lư Tú Nhi nhanh chóng chớp mấy cái, lại dùng tay sờ mặt, nghi ngờ hỏi: “Có phải trên mặt ta chính thứ gì đó không?”

“Đúng vậy, bị dính một chút mực.” Tô Thảng giơ tay áo, “Ta đã lau khô giúp ngươi.”

“Không cần, ta đi soi gương.” Lư Tú Nhi vừa định đứng dậy, liền bị hắn ấn xuống, rồi hết sức kiên định dùng tay áo nhẹ nhàng lau qua gương mặt nàng, biểu hiện yêu thương này khiến nàng có chút ngẩn ngơ.

Có phải hắn uống nhầm thuốc rồi không, đột nhiên lại đối xử tốt với nàng như vậy?

Nhưng mà sự dịu dàng trong mắt hắn lúc này, khiến nàng bỗng nhiên cảm giác được ấm áp. Cách tay áo nàng vẫn có thể cảm nhận được dòng nhiệt ấm áp từ đầu ngón tay hắn truyền tới, giống như điện giật làm tê dại trái tim nàng, khiến nàng run rẩy từng đợt. Hắn nhẹ nhàng lau chùi, giống như sợ làm hư một đóa hoa kiều diễm, còn nàng thì lại hoàn toàn bị giam giữ trong sự che chở này.

Lư Tú Nhi hơi choáng váng, vì sao lại có cảm giác kỳ diệu như vậy?

Tô Thảng nhìn bộ dạng thất thần của nàng, trái tim đập thình thịch, đột nhiên khựng lại. Lư Tú Nhi sửng sốt, ánh mắt trong trẻo nhìn thẳng vào hắn giống như có sự khát vọng và mời gọi. Ánh mắt hai người tiếp xúc nhau, bốc cháy lên ngọn lửa ngập trời, Tô Thảng hít vào một hơi thật mạnh, cố lấy can đảm nhích lại gần nàng

“Sư muội!” Đoan Mộc Lương cất tiếng phá tan ảo tưởng của Tô Thảng, hắn không thể không gian nan dịch ánh mắt và thân hình ra, ảo não nhìn về phía tên ngốc không biết phân biệt tình huống kia.

Lư Tú Nhi có chút xấu hổ liếc nhìn Tô Thảng một cái, cảm giác vừa rồi quá kỳ lạ nàng cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì. Dường như có chỗ nào đó không ổn nhưng nhất thời lại không thể nói ra.

Đoan Mộc Lương sờ sờ đầu, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tối hôm qua ta ngủ tiếp đi ở bên ngoài. Không làm phiền muội chứ?”

Lư Tú Nhi cười lắc đầu. Ngay cả bản thân nàng cũng không thể chống chọi được, Đoan Mộc Lương đã ở bên cạnh nàng ba ngày ba đêm, thật là quá vất vả.

Nhưng mà ngươi đã làm phiền ta, Tô Thảng như muốn hét lên thành tiếng. Nhưng lại nghĩ đến tên tình địch Thành Mính khó giải quyết kia, hắn càng buồn bực không thôi. Cũng may gần quan được ban lộc, Thành Mính là quan bên ngoài, không thể ra vào cung đình, những nơi Thượng Thực Cục này hắn không phụng chỉ thì sẽ không thể đến. Điều này khiến cho Tô Thảng cũng có chút an ủi.



Nhưng niềm an ủi này đã lập tức bị Dụ Nhân vừa mới chạy tới phá tan nát.

“Tú Nhi cô cô, có thư này.”

Lư Tú Nhi mặt mày hớn hở, Tô Thảng len lén liếc mắt một cái, thấy bên dưới phong thư có hai chữ to: “Thành Mính”!

Tên tiểu tử này đúng là có cách không biết hắn đã làm gì mà có thể tìm được một con đường đưa thư đến đây? Tô Thảng cảm thấy mình sắp bị sự ghen tuông tra tấn đến điên cuồng.

Lư Tú Nhi nhìn quanh bốn phía, hai đại môn thần nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, thật sự không thể đọc thư trong tình huống như vậy, liền nghiêm nghị nói: “Ta muốn rửa mặt chải đầu một chút, xin hai vị tránh cho được không...”

Rửa mặt chải đầu gì chứ rõ ràng là muốn đọc thư... Tô Thảng tỏ ra khó chịu rời khỏi cửa, Đoan Mộc Lương cũng không hiểu tình huống này là thế nào, duỗi người tới: “Ta cũng muốn rửa mặt chải đầu một chút.”

Aha, cuối cùng chỉ có bốn thiếu gia không cần rửa mặt chải đầu sao?! Tô Thảng oán hận nghĩ. Tuy rằng hắn đột nhiên nhớ ra, buổi sáng thức dậy vội vàng, dường như mình cũng chưa rửa mặt đã vừa chạy ra đây…

Liền giống như một cái cây mọc rễ ở trước cửa Hương Ảnh Cư, cho đến khi cửa kêu két một tiếng mở ra, Lư Tú Nhi tươi cười rạng rỡ bước ra, Tô Thảng mới giật mình. Lư Tú Nhi nghiêng đầu nhìn hắn nửa ngày, cuối cùng mới nhớ ra là chuyện gì, cười hì hì nói: “Đi thôi, ta nấu cho ngươi thứ gì đó ngon miệng một chút.”

Tâm trạng của nàng rất tốt, Tô Thảng căm giận đi theo phía sau nàng.

Đến nhà bếp, Lư Tú Nhi tươi cười chào hỏi từng người, vui vẻ giống như nàng dâu mới. Lúc rửa rau, bắt chảo nóng, nàng càng vui vẻ, hắn càng là bực bội.

“Gà quay cung đình!” Lư Tú Nhi đặt một dĩa thức ăn nóng hổi xuống trước mặt hắn.

“Sáng sớm tinh mơ, ngươi bảo ta ăn gà?” Tô Thảng trợn mắt há mồm.

“Bây giờ đang là buổi sáng sao?” Lư Tú Nhi lúc này mới nhận ra điều không ổn. Trời ạ, nàng cả hạnh phúc đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc.

Tô Thảng gần như muốn bóp cổ nàng một cái cho tỉnh lại. Không được, mình phải bình tĩnh, phải tỏ ra nhã nhặn phong độ hơn Thành Mính.

“Không sao, ta nếm thử một chút, có tài nghệ của ngươi, hi vọng món này sẽ có tiến bộ.”

“Chuyện đó là chắc chắn.” Lư Tú Nhi vui tươi phấn khởi, nói, “Đây là gà trống tơ mới nuôi năm tháng, thịt ngon dai mềm, trước khi bị làm thịt còn nhảy nhót tung tăng, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn chọn lựa nguyên vật liệu của ngươi đấy.”

Không tệ, nàng có chú ý đến điểm này, xem như là tiến bộ. Tô Thảng động đũa gắp một miếng thịt gà bỏ vào miệng.

Nhíu mày.

Lư Tú Nhi cũng nhíu mày, âm thầm than thở, quả nhiên muốn hắn ăn thêm hai miếng, thật là khó khăn.

“Con gà này lúc còn sống không được vui.” Tô Thảng nhẹ nhàng bình luận.

Sao cơ, đây là lý do hắn dùng để từ chối ăn à?

“Không đâu thoạt nhìn nó rất tự do vui vẻ, lúc bắt vào còn đang chạy tung tăng khắp nơi, rất có tinh thần đấy.”

Lư Tú Nhi đã bị nhiễm cách nói chuyện của Tô Thảng, Cho dù là đối với một con gà cũng tràn ngập nhân tình. Tuy rằng, nàng biết nếu lúc này có ai đó nghe thấy, chắc chắn sẽ cho rằng hai người bọn họ là điên rồi.

“Đó là bởi vì tuổi nó còn trẻ. Nó có thể lực, không có nghĩa là nó thực sự vui. Bề ngoài đúng là nó rất cường tráng, nhưng trong lòng yếu ớt. Ngươi có chú ý tới bên cạnh nó có một con gà mái xinh đẹp nào không? Đó chính là tình cảm bị tổn thương, bởi vì con gà mái kia không thích nó cho nên mới buồn bực không vui, có một luồng khí ai oán tích tụ ở thịt và ngũ tạng."

Con gà mái bên cạnh nó? Ông trời ơi, nàng đã bảo Đoan Mộc Lương chọn một con trống tơ mới lớn, làm sao còn quan tâm đến chuyện bên cạnh nó có gà mái hay không?

Lư Tú Nhi cũng không thể phân biệt được hắn đang nói đùa hay nói thật, nhưng Tô Thảng nói có nề nếp như vậy, khiến nàng không thể không tin.

“Ăn món thịt gà này… có hơi chua.”

Lư Tú Nhi bán tín bán nghi, nếm một miếng, không phát hiện có gì khác thường.

“Sau này ta sẽ vào chuồng gà tự mình lựa chọn.” Nàng nhíu mày nói, “Hoặc là quan sát thêm hai ngày mới lựa.”

Nha đầu này thật là ngốc! Ngốc như heo vậy! Tô Thảng tức giận nghĩ, hắn đã ví von đến như vậy, nếu đổi thành người khác thì đã sớm suy nghĩ thật cẩn thận...



Hắn không thể khống chế được mà giơ tay ra, nhéo chiếc cằm tinh xảo tú lệ của nàng, thở dài: “Ôi rốt cuộc ta phải làm gì với ngươi bây giờ?”

Khuôn mặt Lư Tú Nhi lập tức nổi lên hai rằng mây đỏ. Trong đầu liền xuất hiện hình ảnh lần trước sau khi nắm tay nhau, nàng đã lên lén ngửi được mùi cơ thể trên ngón tay, xác nhận dấu vết hắn đã từng cầm nắm. Vì sao phải hoảng loạn như vậy? Rõ ràng người nàng thích là Thành Mính kia mà... Lư Tú Nhi lắc đầu, có chút giãy giụa, muốn giải thoát mình khỏi bàn tay to của hắn.

Hiện tại, cằm nàng cũng nhiễm mùi hương từ tay hắn, trái tim nàng không khỏi nhảy lên thình thịch.

“Ta… Ta còn làm cho ngươi mấy món điểm tâm.” Lư Tú Nhi tránh đi, lại thất thần nhanh chóng mang lên một chút bánh bao bánh rán làm riêng cho Tô Thảng.

Tô Thảng đích thực là rất đói bụng cho nên cũng không kén ăn nữa, sau khi đối mặt với Lư Tú Nhi ăn được vài miếng điểm tâm, hắn nói: “Mấy món này có hơi ngọt một chút.”

Ngọt? Không hề bỏ thêm đường vào bột mì. Tô Thảng chỉ cười không giải thích.

Hai người quay trở lại Hương Ảnh Cư, Lư Tú Nhi xoa xoa mắt, ngáp một cái, lúc này mới mở thư ra đọc.

“Xuân nhiều chua, hạ nhiều đắng, thu nhiều ngọt, đông nhiều mặn, tất cả đều thành cay.” Lư Tú Nhi ôm sách bàn luận về đạo lý trong nấu ăn, “Như vậy chắc chắn những món như khổ qua là không thiếu được.”

Tất cả các thực đơn từ trước đến nay đều đã được nàng sửa lại hoàn toàn, sau đó đồng thời phải đảm bảo được hai mặt bổ dưỡng và ngon lành, để có thể nghĩ ra các món ăn phù hợp cho việc chúc thọ lần này. Dù sao đi nữa đây cũng là từ chúc thọ của hoàng đế, không phải so đấu nguyên liệu cao cấp, bổ dưỡng mới là điểm quan trọng nhất.

Tô Thảng nghe xong, không khỏi ngứa nghề, nói: “Có muốn nghe thử đề nghị của ta không?”

“Được đó.” Lư Tú Nhi thật sự đã choáng váng đầu óc, vốn dĩ việc này là do hai người thảo luận, bây giờ đến phiên Tô Thảng động não rồi.

“Đầu tiên chúng ta nói về nước.” Tô Thảng nghiêm trang nói, “Trong hôm thì chúc thọ, chúng ta dùng kho lạnh cất giữ thịt khô bằng băng đá, lại dùng nước giếng xào rau, dùng nước từ suối nước nóng mà chưng hấp thịt, ngoài ra dùng nước hứng sương cam lộ mà nấu cơm. Tất cả các loại nước được dùng cần phải chuẩn bị đầy đủ từ hai canh giờ trước tiệc chúc thọ.”

“Được rồi.” Lư Tú Nhi dụng tâm ghi nhớ, nghĩ thầm hắn thật là tỉ mỉ, chẳng trách Hoàng Thượng lại tin tưởng gọi hắn đến giám sát. Quả thật hắn còn khó hầu hạ hơn cả Ngọc Hoàng Đại Đế. Nhưng mà có yêu cầu cao như vậy, cánh cửa của Hoàng Thượng nhất định có thể thuận lợi thông qua

Nhưng sang năm thì sao? Nàng tuyệt đối không thể tiếp nhận công việc này nữa, yêu cầu cao hơn sẽ khiến nàng phải đâm đầu vào vách tường.

“Nước mà con người lưu trữ cũng có phân biệt ấm lạnh ngọt nhạt khác nhau, chia làm các vị như ngọt, nhạt, mặn, đắng.” Tô Thảng lại nói.

“Ta biết, nhưng mà nước có vị rất nhạt đều tương tự như nhau, người bình thường khó mà phân biệt.”

“Ta có thể.” Tô Thảng tự tin nói, “Cho nên tất cả nước trong tiệc chúc thọ lần này, thậm chí nước sử dụng để nấu cơm và nhồi bột, ta đều phải nếm thử một lần.”

“Được.” Lư Tú Nhi ghi nhớ điều này.

“Ngoài ra, tất cả mọi vật đều không có tiêu chuẩn nào, vào miệng được thì là quý giá. Đối với Hoàng Thượng mà nói, bàn tiệc kia nhất định phải loại bỏ những thứ thức ăn mà Hoàng Thượng không thích hoặc kiêng dè, chỉ cần vừa miệng thì sẽ hơn tất cả mọi sơn hào hải vị.”

“Như vậy chẳng lẽ mười bàn dành cho phi tần hậu cung và các vị trọng thần cũng phải hỏi xem bọn họ có kiêng dè thức ăn nào hay không sao?”

“Đương nhiên. Thượng Thực Cục của người đông người như vậy, chẳng phải đúng lúc để làm những việc này hay sao?”

Lư Tú Nhi than một tiếng bi ai. Tiệc chúc thọ Vạn Thọ Tiết vốn dĩ là mười người một bàn, nếu như mỗi người đến dự đều ăn mười món, tổng cộng sẽ là trăm món, nếu một trăm món này đều phải dựa vào khẩu vị của mỗi người mà nấu, toàn Thượng Thực Cục tuy có mấy ngàn người nhưng cũng sẽ mệt đến điên lên.

“Hơn nữa,” Tô Thảng cố ý nói, “Triều đình chúng ta đất rộng người đông, của cải phong phú, cung phi và các quan lại đến từ nhiều địa phương khác nhau, có quan điểm ẩm thực vùng miền khác nhau, về phương diện này cũng cần phải suy nghĩ chu đáo.”

“Ta…” Lư Tú Nhi thật sự sắp điên lên, trời ạ, chỉ còn có hai mươi ngày, làm sao mà kịp!?! “Có lẽ giết ta còn dễ dàng hơn. Nghe ngươi nói, dường như ta phải chuẩn bị hơn một nghìn món ăn cho bọn họ chọn lựa!”

“Không đến mức nghiêm trọng như vậy.” Tô Thảng cười hì hì nghiền ngẫm biểu hiện lực bất đồng tâm của nàng, thấy nha đầu cậy mạnh này cũng có lúc mềm yếu thật sự là hiếm có. “Mạnh Tử đã từng nói, khẩu vị trong thiên hạ đều tương tự như nhau, thức ăn trong hoàng cung chỉ cần dựa theo đa số là được nhưng về mặt tiểu tiết thì phải chú ý một chút. Huống chi bữa tiệc này cũng có chia theo cấp bậc mà ngồi, cũng không phải toàn buổi tiệc đều phải nấu đến mấy trăm món ăn.”

“Sau sự việc lần này, ta sẽ không làm đầu bếp nữa.” Lư Tú Nhi kiên quyết lắc đầu.

“Được thôi, nhưng ngươi có thể làm sư phụ của ta không?” Tô Thảng đột nhiên nói, Lư Tú Nhi sửng sốt, lại nghe hắn tiếp tục: “Ta rất muốn học nấu nướng, mỗi ngày làm món ăn ngon cho người mình thích.”

Cái gì? Đây là lời nói từ miệng Tô Thảng sao? Tuy rằng Lư Tú Nhi không hề nghĩ rằng người hắn thích có liên quan đến mình nhưng cũng không khỏi có chút cảm động.

“Cứ chờ qua tiệc chúc thọ rồi tính...” Lư Tú Nhi thoái thác, thật sự là, nàng cũng không biết mình có thể trở thành một sư phụ tốt giống như phụ thân mình hay không….

Tô Thảng gật đầu, lại tiếp tục đề tài: “Ngày mùa hè trời nóng, nếu giết thịt quá sớm thì dễ dàng bị thối rữa, bây giờ trại chăn nuôi của Thượng Thực Cục lại quá nhỏ, cần phải chuẩn bị không gian lớn hơn mới có thể chứa hết các loại gia súc gia cầm giết thịt.” Hắn suy nghĩ thật chu đáo, ngay cả điểm này cũng đã tính toán tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.