Trên đường về, Dương Tư Mịch nhớ tới một truyện cười về thành phố Mộc Luân, hắn kể cho Trình Cẩm nghe, “Một người tăng ca vào buổi tối đến khá trễ, chỗ anh ta ở chỉ cách công ty mười lăm phút nên đã đi bộ về nhà như mọi ngày, sau đó trong mười lăm phút này anh ta bị cướp ba lần, bị đánh hai lần. Lần gặp cướp đầu tiên, tiền của anh ta bị cướp hết, anh ta tiếp tục đi về phía trước, qua mấy phút lại gặp toán cướp khác, vì trên người không còn tiền nên bị đánh một trận thật đau, anh ta tiếp tục đi về nhà, mấy phút sau gặp lần cướp thứ ba, sau đó vì trên người không có tiền nên lại bị đánh một trận thật đau nữa.”
“…” Trình Cẩm trông mong nhìn Dương Tư Mịch nhà mình, “Không có phần sau?”
Dương Tư Mịch rất khẳng định nói, “Em nghe người khác kể, không có phần sau, không buồn cười à? Rõ ràng người nghe lúc đó đều cười.”
Trình Cẩm gượng cười hai tiếng, chỗ nào giống truyện cười chứ, rõ ràng rất thê thảm mà…
Dương Tư Mịch nói, “Em cũng không thấy buồn cười. Nhưng mà bây giờ hướng chúng ta đi có cướp à?”
Trình Cẩm nhìn trước ngó sau, hai đầu hẻm đều có người đi về phía họ, mỗi đầu có bốn, năm người, anh nhìn trang phục của mình và Dương Tư Mịch, rốt cuộc họ có điểm nào giống dê béo? Anh cười nói, “Nói đến thì rất lâu rồi không động tay, mỗi người một bên?”
Dương Tư Mịch từ chối, “Em cho rằng một người là giải quyết được.” Sau đó hắn nhìn Trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-dieu-tra-an-dac-biet/927391/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.