Anh Đạt chờ Dương Tư Mịch ở Hồng Viên.
Vẫn là Đại Cường đưa Dương Tư Mịch đi.
“Anh Cường, tại sao gọi là Hồng Viên? Vườn hoa màu đỏ à?”
“Là trang viên, trang viên hoa hồng, chuyên trồng hoa hồng.”
Trình Cẩm ngồi cạnh Dương Tư Mịch nói, “Hoa hồng dùng làm hoa khô nhỉ, phỏng chừng lão Thản không ở trong trang viên rồi.”
Hoa khô của anh Đạt là ma túy, gã hẳn sẽ không giấu lão Thản trong hang ổ ma túy của mình.
Hồng Viên rất lớn, hoa hồng rất đẹp cũng rất thơm, nhưng đất trong vườn đều là đất bùn, gần đây lại không mưa, trời khô vật hanh, trên mặt đất có một lớp đất vụn, gió thổi qua, mọi người đều nheo mắt bịt mũi miệng.
Trình Cẩm cười nói, “Đây mới đúng là ăn đất.”
Dương Tư Mịch liếc anh, chạy nhanh mấy bước, cố tình xuyên qua người anh.
Trình Cẩm lắc đầu bật cười.
“Tiểu Dương, chỗ này của tôi thế nào?” Anh Đạt đeo một cái kính không viền, mặc áo sơ-mi cổ đứng, nhã nhặn, đứng trong bụi hoa hồng, ra dáng trí thức ngắm hoa.
“Rất đẹp, có thể chụp ảnh không?”
“… Chụp đi.”
Dương Tư Mịch lấy điện thoại di động ra khoa tay múa chân, rất quy củ chỉ chụp hoa.
Trình Cẩm cảm thấy hành động này của hắn hơi khác thường, liền đi tới cạnh hắn, “Sao vậy?”
Dương Tư Mịch chỉ vào góc trái trên cùng của điện thoại, Trình Cẩm nhích tới gần để nhìn, điện thoại không có tín hiệu.
Chụp mấy tấm ảnh, Dương Tư Mịch trở lại bên cạnh anh Đạt, anh Đạt cười hắn, “Không nghĩ tới Tiểu Dương là người yêu hoa.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-dieu-tra-an-dac-biet-2/927398/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.