🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ba ngày sau, anh Đạt đến thăm Dương Tư Mịch, “Tiểu Dương, mấy hôm nay thế nào?”
Dương Tư Mịch thoáng chần chừ, “Rất tốt.”
Hình như có biến, anh Đạt lập tức ôm vai Dương Tư Mịch, kiên nhẫn dẫn dắt, “Có chuyện phải nói cho anh Đạt, đừng giấu trong lòng, cậu phải tin tưởng anh Đạt đứng về phía cậu.”
“Không phải, chỗ này thật sự rất tốt. Chỉ là sư phụ…”
“Sao vậy? Cậu cứ nói đi.”
“Trên người sư phụ có loại mùi rất đặc biệt, tôi cảm thấy rất quen, hồi trước ở phía Nam tôi từng gặp mấy người buôn vũ khí…”
Anh Đạt giục, “Nói tiếp.”
“Sư phụ ngoài làm hoa khô còn chế bom à? Tôi không cần học cái đó sao?”
Anh Đạt bỗng dưng giận tái mặt, trong số nguyên liệu chế ma túy lão Thản bảo gã mua thật sự có vài thứ không bình thường, cảm giác có thể dùng chế tạo thuốc nổ đen, gã từng nói ra thắc mắc nhưng vì gã không hiểu chế ma túy liền bị một câu “Đây là kỹ thuật chế ma túy mới” của lão Thản lừa dối, xem ra lão khốn này bày đường khác cho mình rồi.
“Chuyện này cậu coi như không biết, tôi sẽ xử lý. Cậu cứ lo học làm hoa khô với hắn đi.”
Dương Tư Mịch gật đầu.
Sau đó anh Đạt sang nhà xưởng một chuyến, giả vờ hỏi thăm tình hình Dương Tư Mịch với lão Thản, thật ra là bí mật quan sát lão Thản có tồn tại bất thường không.
Bày trí khu chế ma túy vẫn khá là vừa xem hiểu ngay, anh Đạt cảm thấy lão Thản sẽ không để đồ gã tự chế tạo ở nơi công cộng, khả năng cao nhất là giấu trong phòng nhỏ của gã, khó trách hồi trước không muốn ở biệt thự mà muốn ở nhà xưởng.
Nhờ anh Đạt hết sức lấy lòng, bầu không khí giữa hai người rất hài hòa, cùng nhau vào phòng uống bia xem bóng.
Phòng lão Thản không lớn, chỗ có thể cất đồ không nhiều, ngoài tủ quần áo chỉ còn gầm giường và gầm ghế sofa là để được vài thứ.
Lúc xem bóng, điện thoại anh Đạt rơi xuống đất, gã cúi người nhặt điện thoại đồng thời lặng lẽ vén tấm vải phủ kín sofa lên liếc nhìn…
Trở lại biệt thự, anh Đạt lấy một cái điện thoại cố định ra từ ngăn tủ.
“Lão Trương, tìm cho tôi mấy người hiểu biết về bom.” Điện thoại kết nối, anh Đạt lập tức dặn dò.
Bom? Quản lý Trương bị dọa giật mình, suýt ném cả di động đi, “Anh Đạt, chuyện gì vậy?”
“Chú nhớ lão Thản không?”
“Nhớ, anh có dẫn em đi gặp hắn một lần.”
Lão Thản là kỹ thuật viên chế ma túy nòng cốt, anh Đạt giấu người rất kỹ, vì cực kỳ tin tưởng quản lý Trương mới dẫn gã đi gặp một lần.
“Ấn tượng của chú về hắn thế nào?”
“Là loại người hung ác, đã trải qua sóng to gió lớn.”
“Nào chỉ là loại người hung ác, còn là người tài giỏi, hắn hiểu biết rất nhiều, có thể chế ma túy biết làm bom, văn võ song toàn.”
Quản lý Trương hít vào một hơi, “Hắn muốn làm gì?”
“Ngoài đối phó tôi thì còn làm gì nữa?”
“Em đi tìm người!”
Rất nhanh, tiền đồn tổ chống ma túy truyền tin tức về, “Anh Đạt muốn tuyển người!”
“Vậy các anh tranh thủ thời gian chuẩn bị đi.” Bộ Hoan nói, “Các anh biết hái hoa không đấy? Đừng bị lộ tẩy.”
“Không phải hái hoa, là tìm người hiểu về bom.”
“Hả?”
Không phải Dương Tư Mịch nói hoa hồng nở, muốn thuê người hái sao?
Chẳng lẽ anh Đạt không tuyển người cho vườn hoa hồng mà là công việc khác cần nhân công?
Không chờ họ nghi hoặc quá lâu, tiền đồn lại truyền về tin tức khác, “Vườn hoa hồng cũng tuyển người!”
Lần này là tuyển hái hoa.
Anh Đạt thuê nông dân sống trong thôn gần vườn hoa hồng, tổ chống ma túy cũng sắp xếp mấy người trà trộn vào.
“Bên phía bom chúng ta có cần phái người đi xem sao không? Chắc cũng là án lớn.” Tổ chống ma túy rất động tâm.
Bộ Hoan chần chờ, “Cũng không phải không được…”
Hàn Bân nói, “Có thể đi nhưng không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu phát hiện có xung đột với nhiệm vụ vườn hoa hồng thì lập tức từ bỏ. Vườn hoa hồng tuyệt đối không thể thất bại.”
Hai nhóm nội ứng đều tự xuất phát, cuối cùng thế mà tụ họp ở vườn hoa hồng… Xem như niềm vui ngoài ý muốn.
Hái hoa đi hái hoa, hiểu về bom bị anh Đạt dặn dò đi tìm bom trong vườn.
Sau lần gặp mặt trước, anh Đạt không dám tới gần nhà xưởng nữa. Tuy sợ hãi nhưng vì còn cần lão Thản, gã tạm thời sẽ không động tới nhà xưởng.
Nhưng ngoài nhà xưởng, hắn lo lão Thản còn giấu bom ở chỗ khác, chẳng hạn như góc nhỏ nào đó trong biệt thự lớn của gã hoặc dưới bụi hoa hồng nào đó, giờ gã cũng không đi dạo vườn ngắm hoa nữa.
Nhóm nội ứng phá bom kiểm tra vườn hoa hồng mấy lần, ngoài nhà xưởng, bom ở những chỗ khác đều bị họ tìm ra, không nhiều lắm, chỉ có ba quả, một cái trong đó được gắn vào đường ống ga của biệt thự.
Anh Đạt bị dọa phát sợ, mấy ngày liên tiếp không đến vườn hoa hồng, làm hại các đồng chí tổ chống ma túy rất lo lắng không cách nào thu hoạch được người và tang vật.
Đương nhiên, hoa hồng thu gần xong gã vẫn về vườn hoa hồng, nơi này có chuyện làm ăn lớn của gã, làm sao từ bỏ được.
Trước khi đến, gã gọi điện thoại cho đội bảo vệ, dặn dò phải để ý an ninh nhiều hơn.
Trình Cẩm nghe lén đội trưởng bảo vệ nói chuyện với anh Đạt, nói lại cho Dương Tư Mịch, “Ngày mai anh Đạt muốn tới.”
Dương Tư Mịch nhẹ chớp mắt, vậy ngày mai sẽ hành động.
Chiều hôm sau, nhóm nội ứng chờ đúng thời cơ, bắn lên đạn tín hiệu, vùng trời phía trên vườn hoa hồng bị vạch ra một vết đỏ bắt mắt.
Lão Thản rất cảnh giác, lập tức áp sát cửa sổ quan sát bên ngoài.
Nhưng nhà xưởng nằm sau biệt thự nên gã không nhìn thấy tình hình phía trước, mấy chiếc xe quân đội mạnh mẽ xông vào vườn hoa hồng, cảnh sát vũ trang võ trang đầy đủ nhảy xuống xe, bao vây biệt thự.
Dương Tư Mịch ung dung thản nhiên tới gần lão Thản, chưa đến đủ gần lão Thản đã đột nhiên quay đầu, “Chúng ta đều sắp tiêu đời.”
Dương Tư Mịch dừng bước, mờ mịt nhìn gã, “Sư phụ?”
Lão Thản chạy đi, Dương Tư Mịch nhắm mắt theo đuôi đuổi theo, nhìn gã tới chỗ cái tủ, kéo một ngăn kéo ra, cầm một món đồ trông như điều khiển từ xa, “tạch tạch tạch”, ấn toàn bộ nút trên đó, “Muốn chết mọi người cùng chết!”
Nỗ lực hành động của gã làm Trình Cẩm kinh ngạc, không phải người bình thường trước khi cho nổ bom đều bày tỏ chút nội tâm sao? Sau đó sẽ có xác suất nhất định chết vì nói nhiều.
Có điều lão Thản nói ít hơn, quả quyết hơn cũng vô dụng vì bom gã muốn cho nổ đã bị nội ứng gỡ bỏ trước.
Không nghe thấy tiếng nổ, lão Thản vặn vẹo mặt, xông về phía cửa sổ, “Xảy ra chuyện gì?! Bom tao làm không có khả năng gặp trục trặc!”
“Sư phụ.”
“Làm sao?!”
Lão Thản gắt gỏng quay đầu, phát hiện Dương Tư Mịch đang đứng ngay sau lưng mình, ánh mắt gã lộ vẻ cảnh giác, thằng nhãi này đến gần gã như thế từ lúc nào? Đúng rồi, gã bị tình hình bên ngoài quấy nhiễu tâm thần, quên đề phòng trợ thủ nhỏ này.
Gã chủ yếu xuất phát từ thói quen mà đề phòng Dương Tư Mịch chứ không thật sự cảm thấy Dương Tư Mịch có thể tạo ra uy hiếp cho mình, nên không nghĩ tới muốn đối đầu hay chạy trốn.
Dương Tư Mịch không hiểu sao bị mắng có hơi oan ức, “Sư phụ, anh Đạt nói…”
Lão Thản nhíu mày nghe hắn nói.
Dương Tư Mịch đột ngột vung tay lên.
Máu tươi như ống nước đột ngột điên cuồng phun tung tóe, lão Thản duy trì tư thế lắng nghe bị cắt đứt yếu hầu, nửa cái cổ đều mở tung, vết thương mở to như cái miệng đầy máu.
Đại não Trình Cẩm trống rỗng.
Dương Tư Mịch một thân bị máu văng trúng bước chân nhẹ nhàng đi về phía anh, “Lần này tâm trạng chắc dao động đủ nhỉ?”
Trình Cẩm hoàn toàn thực thể hóa, Dương Tư Mịch thỏa mãn ôm lấy anh.
Trình Cẩm trầm mặc đẩy Dương Tư Mịch ra.
“Tức giận?” Dương Tư Mịch không hiểu, “Anh đã sớm biết tôi muốn giết lão Thản.”
Trình Cẩm nhìn ra ngoài cửa sổ, vết máu nhễ nhại trên tấm kính chồng lên phong cảnh bên ngoài một lớp lọc kỳ dị.
“Tôi không hề tức giận.”
Anh chỉ ý thức rõ ràng Dương Tư Mịch đúng là một người phản xã hội, giết người như chơi, không biết lúc giết anh có phải cũng nhẹ nhàng như thường thế này không.
Bên biệt thự đã kết thúc chiến đấu, đội bảo vệ của anh Đạt không chịu nổi một kích, thấy đại quân đột kích, không phải quỳ xuống đầu hàng thì là xoay người bỏ chạy.
Anh Đạt muốn lái xe chạy trốn, vừa chạy ra khỏi gara liền bị cảnh sát vũ trang bắn nổ lốp, đầu xe uốn một cái, vọt vào trong bụi hoa hồng.
Hàn Bân cùng nhóm cảnh sát vũ trang đi qua, lôi anh Đạt ra khỏi xe.
Cùng lúc đó, Bộ Hoan và Diệp Lai dẫn người xông vào Duyệt Sắc, quản lý Trương bị còng tay áp giải lên xe cảnh sát.
Đáng chết đã chết, nên bắt đã bắt, tiếp theo là kiểm kê tang vật.
Nhưng đầu tiên phải kiểm tra loại bỏ nhà xưởng một lần xem nơi này có giấu bom không.
Đội phá bom lần lượt phát hiện mấy cái hòm có vật thể khả nghi, cẩn thận từng li từng tí kiểm tra từng cái, đều là một hồi sợ bóng sợ gió.
Lúc kiểm tra phòng lão Thản, đội viên phá bom vừa kéo cửa tủ quần áo liền phát hiện không đúng, trên cửa buộc một sợi dây kẽm, đồng thời trong tủ treo truyền ra tạp âm rất nhỏ, đó là một quả bom hẹn giờ được lắp thiết bị cân bằng, nếu người phá bom buông cửa tủ, dây kẽm sẽ phá vỡ sự cân bằng của quả bom, tạo ra vụ nổ.
Với lại dù không mất cân bằng nó vẫn sẽ nổ vì đếm ngược trên đồng hồ hẹn giờ chỉ còn hơn hai phút, thời gian không đủ để phá bom.
Mọi người lập tức hô to rút lui.
Trình Cẩm đỡ cửa tủ, nói với Dương Tư Mịch, “Tôi đỡ rồi, anh bảo anh ta buông tay đi.”
Dương Tư Mịch đi tới đỡ cửa tủ, nói người phá bom đi trước, “Đây là mệnh lệnh.”
Hàn Bân xông tới, “Anh đang làm gì hả?!”
Dương Tư Mịch buông tay ra, Hàn Bân trơ mắt nhìn… Cửa tủ không khép vào cũng không di động dù chỉ một li, mà đang duy trì góc độ mở, dừng ở đó như bị làm thuật định thân.
Hàn Bân không nghĩ nhiều, chỉ xem là họ gặp may, hắn túm Dương Tư Mịch chạy đi, Dương Tư Mịch quay đầu, Trình Cẩm cười với hắn, “Lát nữa gặp.”
Hàn Bân và Dương Tư Mịch lao ra cuối cùng, nhà xưởng sau lưng họ nổ tung, sóng xung kích đẩy họ ngã xuống đất.
“Không sao chứ?” Mọi người chạy tới đỡ họ dậy.
Hàn Bân lắc đầu, “Không sao cả.”
“Thế mà gắn bom trong tủ quần áo của mình, loại chuyện này cũng chỉ có phần tử khủng bố làm được.” Mọi người vừa bực tức vừa bất đắc dĩ.
“May mà uy lực không quá mạnh, không nổ nát tất cả bằng chứng phạm tội.” Hoa khô không bị hủy đủ đóng đinh anh Đạt rồi.
Dương Tư Mịch đi về đống phế tích, tìm Trình Cẩm ở khắp nơi nhưng tìm hết đống phế tích cũng không tìm được.
Hàn Bân hỏi, “Anh tìm cái gì?”
“Trình Cẩm.”
Hàn Bân khó hiểu, “Người cảnh sát đó? Người đang ở trong bệnh viện, còn chưa tỉnh ấy hả?”
Dương Tư Mịch xoay người rời đi.
“Anh đi đâu thế?”
***
Trình Cẩm nằm trên giường bệnh, Dương Tư Mịch ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại, hắn nhìn điện thoại một hồi lại nhìn Trình Cẩm một lúc, vào một lần nhấc mắt nào đó hắn thấy Trình Cẩm mở mắt, đối với người thực vật thì mở mắt là một hiện tượng bình thường, việc này không có nghĩa anh thật sự tỉnh lại.
Dương Tư Mịch đã trải qua mấy lần như thế nhưng vẫn đứng lên, chuẩn bị thử thêm một lần.
Nhưng lần này con ngươi Trình Cẩm chuyển tới hướng hắn, ngón tay cũng bắt đầu giật giật, còn há miệng, “Dương, Dương…”
Anh hôn mê quá lâu, chức năng cơ thể thoái hóa, nói không được rõ ràng, anh lộ ra biểu cảm lo lắng.
Dương Tư Mịch dĩ nhiên không có lòng thông cảm, hắn xem nhẹ sự lo lắng của Trình Cẩm, vẻ mặt vui mừng ngồi xuống cạnh giường bệnh, nắm tay Trình Cẩm, “Không phải Dương Dương, là Tư Mịch.”
“…” Trình Cẩm cố sức nói, “Tôi, tôi còn… sống?”
“Đúng, anh còn sống.” Dương Tư Mịch nói, “Anh ngủ ba tháng, phải làm phục hồi chức năng mới có thể nói chuyện và hành động bình thường.”
“À.”
Dương Tư Mịch sờ đầu Trình Cẩm, “Rất tốt, không bị ngốc.”
Trình Cẩm yên lặng nhìn Dương Tư Mịch.
Hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng Dương Tư Mịch ấn nút gọi nhân viên y tế tới.
Biết Trình Cẩm tỉnh, Hàn Bân liền tới tham quan “kỳ tích” y học này.
Hàn Bân hỏi Trình Cẩm cảm nhận khi làm người thực vật, “Lúc anh hôn mê có ý thức đối với bên ngoài không?”
Trình Cẩm nhớ tới trải nghiệm làm “quỷ”, “Thỉnh thoảng… có.”
“Ồ? Vậy là anh bị âm thanh bên ngoài gọi tỉnh sao?”
“Là tôi gọi tỉnh anh ấy.” Dương Tư Mịch chủ động ôm công, “Tôi uy hiếp anh ấy nếu còn không tỉnh lại tôi sẽ rút ống thở, không điều trị nữa.”
Hàn Bân nhìn Trình Cẩm.
Trình Cẩm đương nhiên không tin, cho Dương Tư Mịch một ánh mắt gần như khinh bỉ.
Dương Tư Mịch lại nói, “Anh chuyển vào hộ khẩu của tôi, tôi có quyền rút ống thở.”
“Cái gì?!” Hai chữ này Trình Cẩm nói rất rõ, vô cùng rõ.
Trên sổ hộ khẩu của Trình Cẩm chỉ có một người là anh, nói cách khác sau khi anh hôn mê không có người giám hộ, Dương Tư Mịch bèn chuyển anh vào hộ khẩu của mình.
Trình Cẩm trợn mắt há mồm, như thế… cũng được?
Buổi tối, Diệp Lai và Bộ Hoan tới thăm Trình Cẩm.
Ánh mắt Trình Cẩm vòng trên người hai người một vòng.
Diệp Lai vội giải thích, “Bọn em không cùng đi, gặp nhau ở cửa bệnh viện thôi.”
Bộ Hoan “chậc” một tiếng, “Đi cùng tôi lại chẳng mất mặt.”
Diệp Lai không để ý tới hắn, bước nhanh đến cạnh Trình Cẩm, “Lão đại, chúng em bắt được hung thủ sát hại Lucy rồi! Là ông chủ của cô ấy, quản lý hộp đêm cô ấy làm.”
“Hung thủ… giết… bao nhiêu người?”
Diệp Lai kinh ngạc, “Lão đại, sao anh biết hắn không chỉ giết một người? Hắn khai nhận nói mình giết tổng cộng mười một người, người bị hại đều người làm việc sống một mình ở ngoài.”
Bộ Hoan nói thầm, “Mấy người thật kính nghiệp.”
Một người thực vật hôn mê hơn ba tháng, sau khi tỉnh lại điều quan tâm nhất là công việc; một người tới thăm bệnh lại không để ý tình trạng cơ thể bệnh nhân mà thảo luận vụ án.
Dương Tư Mịch trái lại ủng hộ Trình Cẩm nói chuyện nhiều để rèn luyện khả năng nói.
Hắn dùng hành động ủng hộ Trình Cẩm, đưa ly nước để sẵn ống hút tới bên miệng anh, “Uống nước.”
“Cảm ơn.”
Uống xong Trình Cẩm hỏi tiếp, “Thủ pháp… giết người?”
Diệp Lai để tay lên ngực mình ra dấu, “Đều là đâm ba dao vào ngực rồi chở thi thể ra vùng nông thôn chôn.”
“Lucy thì sao?” Tại sao bị đâm nhiều nhát như vậy?
Bộ Hoan cướp lời, “Vì Lucy trộm hoa khô ma túy của hắn, hắn rất tức giận, trước khi đi tìm Lucy còn hít ma túy, ma túy làm hỏng đầu nên biến thành hành hạ đến chết, giết người xong hắn cũng quên xử lý thi thể như các lần trước.”
Diệp Lai nhìn hắn, anh làm gì đó, muốn cướp bát cơm của tôi hả?
“Hắn phạm… mười một án… giết người, bị lộ… mấy vụ?”
Đề phòng Bộ Hoan cướp lời lần nữa, Diệp Lai nhanh chóng nói, “Hắn vẫn giấu rất khá, trước khi chúng em bắt được hắn, ngoài Lucy chỉ có một vụ án bị lộ ra, đó là lần đầu hung thủ gây án nên không thuần thục, lần đó tuy cảnh sát tra ra thân phận người bị hại nhưng vì quá ít manh mối, không thể truy dấu đến hung thủ, biến thành án chưa giải quyết.”
Trình Cẩm gật đầu, anh cơ bản đã biết rõ tình tiết vụ án.
Trễ hơn chút, Bộ Hoan và Diệp Lai tạm biệt đi về.
Ra khỏi phòng bệnh đi trên hành lang, Diệp Lai quay đầu nhìn cửa phòng bệnh, “Anh Dương và lão đại bọn tôi hình như quan hệ rất tốt, lạ thật, trước đây họ đâu quen biết.”
Bộ Hoan cũng có cùng thắc mắc, “Đúng vậy, hình như chỉ gặp một lần trong hộp đêm…”
Hắn phát giác bản thân lỡ miệng liền không nói tiếp.
Diệp Lai ngược lại không nghi ngờ vì quả thật cô và Trình Cẩm đã thấy Dương Tư Mịch ở Duyệt Sắc, cô nói đùa, “Chẳng lẽ là vừa thấy đã yêu?”
Bộ Hoan thầm nói là vừa gặp đã giết, Dương Tư Mịch suýt giết Trình Cẩm đó.
Nhưng hắn không thể nói ra chân tướng.
Hắn cười hì hì phụ họa, “Cũng chỉ có thể giải thích như thế.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.