13: Em còn sẽ khen anh là giỏi quá sao?
Ô Nhạc Trừng rời giường sớm, dọn xong mọi thứ nhưng cách lúc đi học vẫn còn một khoảng thời gian, em dứt khoát ngồi trước cửa sổ ngắm vườn hoa hồng trước nhà.
"Chào anh ạ, sao hôm nay anh đến tưới hoa sớm vậy?"
Thợ làm vườn đang cúi đầu tưới hoa, nghe thấy giọng Ô Nhạc Trừng, tinh thần anh ta rung lên, vội vàng ngẩng đầu, hoảng loạn mà nói: "Anh, anh dậy sớm."
Tay Ô Nhạc Trừng ôm mặt, mắt hạnh sáng lấp lánh, đôi môi căng mọng hơi cong lên, đuôi tóc hơi xoăn làm em tăng thêm nét trẻ con, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người em, trông em xinh đẹp như một bé búp bê.
Thợ làm vườn si ngốc mà nhìn em.
Thật ra anh ta có chút chột dạ.
Anh ta biết thiếu niên phải đi học, cho nên từ rất sớm đã tới đây ngồi, nhưng nếu nói như vậy, sợ là thiếu niên sẽ cảm thấy anh ta là một tên biến thái mất.
"Tối nay em muốn bông hồng nở đẹp nhất trong vườn hoa." Ô Nhạc Trừng cười, mắt em cong cong, "Anh ơi, anh có thể tìm giúp em được không ạ?"
Thợ làm vườn nghiêm túc gật đầu, "Được chứ."
Bọn họ nói được vài câu, xe đón Ô Nhạc Trừng đi học đến.
Ô Nhạc Trừng chạy xuống mở cửa, quản gia đang bưng khay chờ em ở cửa, nhìn thấy em ra, mặt vô cảm mà cầm một ổ bánh mì đặt lên môi em.
Ô Nhạc Trừng một ngụm cắn mất nửa ổ, em nhai nuốt, đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-cung-co-phai-la-van-nguoi-ngai-dau/3447041/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.