Ô Nhạc Trừng rời giường sớm, dọn xong mọi thứ nhưng cách lúc đi học vẫn còn một khoảng thời gian, em dứt khoát ngồi trước cửa sổ ngắm vườn hoa hồng trước nhà.
"Chào anh ạ, sao hôm nay anh đến tưới hoa sớm vậy?"
Thợ làm vườn đang cúi đầu tưới hoa, nghe thấy giọng Ô Nhạc Trừng, tinh thần anh ta rung lên, vội vàng ngẩng đầu, hoảng loạn mà nói: "Anh, anh dậy sớm."
Tay Ô Nhạc Trừng ôm mặt, mắt hạnh sáng lấp lánh, đôi môi căng mọng hơi cong lên, đuôi tóc hơi xoăn làm em tăng thêm nét trẻ con, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người em, trông em xinh đẹp như một bé búp bê.
Thợ làm vườn si ngốc mà nhìn em.
Thật ra anh ta có chút chột dạ.
Anh ta biết thiếu niên phải đi học, cho nên từ rất sớm đã tới đây ngồi, nhưng nếu nói như vậy, sợ là thiếu niên sẽ cảm thấy anh ta là một tên biến thái mất.
"Tối nay em muốn bông hồng nở đẹp nhất trong vườn hoa." Ô Nhạc Trừng cười, mắt em cong cong, "Anh ơi, anh có thể tìm giúp em được không ạ?"
Thợ làm vườn nghiêm túc gật đầu, "Được chứ."
Bọn họ nói được vài câu, xe đón Ô Nhạc Trừng đi học đến.
Ô Nhạc Trừng chạy xuống mở cửa, quản gia đang bưng khay chờ em ở cửa, nhìn thấy em ra, mặt vô cảm mà cầm một ổ bánh mì đặt lên môi em.
Ô Nhạc Trừng một ngụm cắn mất nửa ổ, em nhai nuốt, đôi mắt hơi sáng lên, "Là vị sữa chua dâu tây."
"Còn có vị cam nữa."
Ô Nhạc Trừng tò mò nhìn cái khay trong tay quản gia, "Là cái nào ạ?"
Quản gia chỉ cho em.
Ô Nhạc Trừng liếm môi, quay đầu vẫy tay với thợ làm vườn ở phía bên kia, em cười rất ngoan, "Anh ơi anh, anh giúp em tưới hoa, em chia cho anh một ổ bánh mì, được không ạ?"
Thợ làm vườn sửng sốt, sau đó kích động đến mức đỏ cả mặt, anh ta có chút vừa mừng vừa lo, nhưng nhìn thấy quản gia mặt vô cảm đang nhìn anh ta, anh ta lại trái lòng mà từ chối: "Không cần đâu, đây là công việc của anh mà."
Nhưng anh ta thật sự không cam lòng, dừng một chút, lại thử hỏi: "Nếu em không ngại, cái bánh đã ăn một nửa đó cho anh cũng được."
Quản gia liếc anh ta một cái, xoay người rời đi.
Cuối cùng Ô Nhạc Trừng vẫn chia bánh mì cho thợ làm vườn, nhưng em cũng nhạy bén mà cảm nhận được cảm xúc của quản gia, em mở cửa sổ xe xuống, thăm dò nhìn quản gia, thắc mắc: "Anh đang giận sao?"
Nhóc quỷ có rất nhiều "tài sản" cực kì hào phóng với loài người, "Em tặng cho anh một bông hoa, được không ạ?"
Quản gia nhìn vào mắt em, đang muốn nói cái gì đó, ánh mắt lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi tới.
Giang Diêm đêm hôm qua do dự rối rắm một hồi lâu, cuối cùng vẫn lén lút chạy về nhà họ Giang, anh lục soát phòng ngủ và phòng tranh của Giang Duật Ngôn một lần, không tìm thấy Ô Nhạc Trừng mới làm hờn dỗi nghẹn trong lòng anh tan đi.
"Sao mấy người đi mà không nói tôi tiếng nào vậy?"
Giang Diêm ngáp một cái, trông cực kì uể oải, nhưng cặp mắt kia lại giống như chim đại bàng đang nhìn chằm chằm vào con mồi của nó, nhìn thẳng vào cửa sổ xe, như có thể nhìn xuyên qua nó mà đánh dấu thiếu niên xinh đẹp đang ngồi bên trong
Quản gia cau mày, "Đưa ngài đến trường không phải chiếc xe này."
"Phải không?" Giang Diêm giả ngu, "Tôi nhớ là chiếc này mà, dù sao cũng đều đến trường, vậy cùng đi đi."
Anh vừa nói, gấp không chờ nổi mà mở cửa xe rồi chui vào.
Nhưng nhanh hơn anh lại chính là Ô Nhạc Trừng.
Nhóc beta được 9364 thông báo rằng người này chính là Giang Diêm sẽ hung hăng bắt nạt em ở cốt truyện kế tiếp, em căng mặt, lúc cửa xe mở ra, nhanh chóng chạy xuống.
Giang Diêm chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng em, anh theo bản năng mà nhào qua bắt em lại, nhưng không thành công, cuối cùng, lưu lại trong ánh mắt anh chính là hai chân thon dài thẳng tắp và bờ mông tròn trịa của thiếu niên.
Anh hết cứu mà đỏ mặt.
Body bé yêu quyến rũ quá.
Anh chịu không nổi.
Anh ngồi trong xe ngây người một lát, lấy lại tinh thần mới nhớ ra là phải mở cửa xe chạy xuống đuổi theo, nhưng Ô Nhạc Trừng đã lên một chiếc xe khác rồi.
Giang Diêm đen mặt.
"Nhìn anh đó dữ quá." Ô Nhạc Trừng có chút lo lắng, "Trông rất biết đánh người."
9364 cực kì vi diệu, 【 Dựa theo giả thiết nhân vật mà nói, vậy cũng không sai. 】
【 Cậu hai nhà họ Giang là con nhà giàu nổi tiếng, kiêu ngạo táo bạo, phần sau được xưng là chó điên. 】
Ô Nhạc Trừng nhỏ giọng nói: "Tớ không thích chó điên."
【 Ừm......】9364 nhớ lại vẻ ân cần tối hôm qua của Giang Diêm, nó trầm ngâm một lát, nói: 【 Có lẽ có chủ nhân quản thì nó sẽ bình thường. 】
Ô Nhạc Trừng thắc mắc, "Cái gì cơ?"
9364 nghẹn lời.
Vai chính biến dị nhiều quá, ngay cả nó cũng trở nên không bình thường.
Giọng nó nghiêm túc, nói: 【 Chúng ta phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ! 】 Làm tốt một NPC vạn người ngại!
Ô Nhạc Trừng là một ký chủ nghiêm túc, nghe 9364 nói phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, em lập tức tập trung đóng vai nhân vật "con hoang" không được yêu thích trong trường, chờ mọi người tới bắt nạt em.
Đặc biệt là chờ Giang Diêm rất biết đánh người kia tới.
Các bạn học trong lớp trừ đám tóc đỏ nói chuyện với em, các bạn khác đều không chú ý đến em.
Ô Nhạc Trừng cũng không buồn bã vì việc này chút nào.
Chỉ là mỗi lần ra chơi, những bạn học làm lơ em lúc đi ngang qua bàn em, đều sẽ để lại thứ gì đó trên bàn.
Có rất nhiều kẹo, có rất nhiều chocolate, còn có một người để lại một ly trà sữa.
Ô Nhạc Trừng cẩn thận sắp xếp lại đồ trên bàn, ngón tay em lén chạm vào ly trà sữa một chút, em nhỏ giọng nói: "Vẫn còn nóng nè."
Em không nhịn được mà liếm môi.
Em vẫn chưa từng thử món này bao giờ.
9364 nói: 【 Ngài uống đi. 】
"Vậy không tốt lắm đâu." Ô Nhạc Trừng nâng mắt, nhìn khắp lớp học một lần, sau đó em nhỏ giọng hỏi một nam sinh đang dựa vào cửa sổ chơi điện thoại: "Anh ơi, anh còn muốn cái này không ạ?"
Em giơ ly trà sữa lên, trong cặp mắt hạnh xinh đẹp ẩn chứa một tia chờ đợi, em cười rất ngọt, mềm giọng hỏi, "Nếu anh không cần, có thể cho em uống được không ạ?"
Nam sinh ngơ ngẩn, sau đó tay nhanh hơn não, theo bản năng giơ điện thoại lên chụp Ô Nhạc Trừng.
Nhìn mèo con đầy ắp album, giọng cậu ta có hơi run, "Được, được chứ, em uống đi."
Tay cậu ta nhanh chóng mở group ra, gửi toàn bộ ảnh đã chụp vào nhóm.
Trong nhóm nhanh chóng nhắn lại.
『 Bé đáng yêu nào thế này! Liếm liếm liếm. 』
『 Em bé mềm mại! 』
『 Ẻm ngoan quá, còn hỏi trước rồi mới uống, ngoan quá trời ngoan! 』
『 Tin tức tố của tên chó Giang Diêm cứ quấn quanh bé yêu như đánh dấu lãnh thổ vậy, muốn tới gần cũng không được. 』
『 Ẻm cười ngọt quá huhu. 』
『 Bé ấy là của mọi người! Cấm tên chó nào độc chiếm đấy! 』
『Đúng, đúng, đúng 』
Giang Diêm cầm ly trà sữa trở về thì phát hiện Ô Nhạc Trừng đã uống xong rồi, anh cứng người đứng cạnh bàn, ánh mắt sắc bén mà nhìn xung quanh.
Tất cả mọi người đều đang cúi đầu làm việc của mình, trong phòng học chỉ có tiếng lật sách, cực kì yên tĩnh, không có ai dám đối diện với anh.
Ngay cả đám tóc đỏ cũng đang nghiêm túc mà xem điện thoại.
Ô Nhạc Trừng đang nhai trân châu, thấy Giang Diêm trở về, em vội vàng xoay người quay lưng về phía anh.
Nét mặt vốn khó coi của Giang Diêm lập tức bị mất mát thay thế.
Anh yên lặng ngồi cạnh Ô Nhạc Trừng.
Nam sinh cao lớn tuấn tú gục xuống bàn, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Ô Nhạc Trừng, tóc mái trên trán anh rơi xuống, hơi che khuất mắt anh, cả người anh toàn là hơi thở suy sút.
Từ khi bước vào lớp học, anh lập tức phát hiện Ô Nhạc Trừng đang trốn anh.
Rõ ràng tối hôm qua em còn dịu dàng sờ đầu anh, khen anh giỏi quá.
Hôm nay em lại như không quen biết gì anh, ánh mắt nhìn anh vừa xa lạ lại vừa cảnh giác, thấy anh vừa tới gần, thiếu niên đã sợ hãi đến mức trốn đi.
Khiến anh cũng không biết nên làm cái gì mới được.
Anh cũng chưa làm cái gì cả, tại sao Ô Nhạc Trừng lại ghét anh chứ? Anh không đẹp trai hơn Sở Lệ sao? Không tốt hơn người anh lạnh lùng băng giá của anh sao?
Tay Giang Diêm rất dài, đặt trên bàn cũng đã chiếm một góc bàn của Ô Nhạc Trừng, làm rối loạn đống chocolate mà em đã xếp gọn vừa nãy.
Ô Nhạc Trừng ngước mắt nhìn anh một cái, em mím môi, duỗi tay qua để xếp gọn lại lần nữa.
Ngón tay của thiếu niên mảnh khảnh trắng hồng, lúc cầm chocolate, em còn ấn nhẹ lên đó một chút.
Giang Diêm nhìn chằm chằm một lát, suy nghĩ dần bay xa.
Tay vừa trắng lại vừa mềm.
Trông rất nghịch ngợm rất biết chơi.
Cái tay xinh đẹp như vậy rất phù hợp để hôn, nhưng cũng rất hợp để nắm mấy thứ xấu xa, tựa như thiếu niên đang làm ngay lúc này, cầm trong tay rồi nhẹ nhàng ấn một chút.
Nhóc beta vừa ngoan lại vừa nghiêm túc.
Có lẽ em sẽ dùng hai tay để cùng chơi.
Nếu bị làm dơ, không biết em có tò mò mà ngửi một chút không nhỉ?
Em còn sẽ khen anh là giỏi quá sao?
Đôi mắt Giang Diêm nhìn chằm chằm vào mặt Ô Nhạc Trừng, nhưng hình ảnh trong đầu lại ngày càng rõ ràng, yết hầu anh hơi lên xuống, cơ thể nóng rực khiến anh có chút ngồi không yên.
Anh không nhịn được mà mở miệng hỏi: "Em với anh trai anh...... Là quan hệ gì vậy?"
Vừa rồi, anh vốn định nhắn tin cho Giang Duật Ngôn để tìm hiểu anh trai anh với Ô Nhạc Trừng là chuyện như thế nào, nhưng ai ngờ vừa gửi tin nhắn, anh lại phát hiện đối phương đã chặn anh.
Người anh ruột thịt của anh.
Đã chặn anh.
Ô Nhạc Trừng ngước mắt nhìn anh một cái, em xích sang một bên, em thật sự không thích chó điên, em nhỏ giọng nói: "Em là người mẫu của anh ấy."
"Anh ấy tặng quà cho em."
"Còn tặng hoa cho em nữa."
Giang Diêm vốn muốn nói anh cũng có thể tặng mấy thứ này, nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, biểu cảm lập tức cứng lại.
Hoa?
Đúng rồi, trước kia anh có sai người nhổ hoa của Ô Nhạc Trừng.
Giang Diêm há miệng rồi lại ngậm miệng, nét mặt cũng thay đổi mấy lần, cuối cùng suy sụp mà gục xuống bàn, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi em."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]