Giang Diêm mang Ô Nhạc Trừng về căn biệt thự của anh ở gần đó.
Trong phòng ngủ sáng ngời to lớn, bảy tám alpha cao lớn rắn chắc đang đứng bên mép giường, ngay cả không khí cũng như đang trở nên loãng hơn.
Ô Nhạc Trừng ngồi ở trên giường, khuôn mặt nho nhỏ trắng nõn hơi ửng hồng, cần cổ trắng mịn cũng hơi ửng đỏ lên, em rất buồn ngủ, vẫn luôn cúi đầu dụi mắt.
Nhóc quỷ rất lạ chỗ ngủ, từ lúc em đi vào thế giới này, cũng chỉ từng ngủ ở hai nơi.
Một nơi là giường ngủ của em, một nơi khác chính là phòng tranh của Giang Duật Ngôn.
Chiếc giường dưới thân em quá lớn, vừa nhìn là đã biết không phải là chiếc giường trong phòng em, Ô Nhạc Trừng ngẩng đầu, đuôi mắt em hơi ửng hồng, tròng mắt màu hổ phách xinh đẹp như một viên đá quý.
Các alpha đang nhìn chằm chằm em thấy vậy, đều như quên cả cách hô hấp, một đám đều ngơ người như rối gỗ.
Tầm nhìn của Ô Nhạc Trừng bị che chắn, trừ alpha thì vẫn là alpha, em nhíu mày, không vui vẻ mà nói: "Các anh đang chắn tầm nhìn của em."
Tóc đỏ là người thứ nhất phản ứng lại, vội vàng đứng sang một bên.
Giang Diêm bưng nước mật ong đi vào, sắc mặt lạnh lẽo, không vui nói: "Sao bọn mày còn chưa đi nữa?"
"Cả đám đều đi chơi, vậy mà đã tan rồi á anh?"
"Anh Giang ơi, đêm nay em cũng ở chỗ này được không?"
"Em có thể ngủ dưới sàn."
Giang Diêm đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-cung-co-phai-la-van-nguoi-ngai-dau/3444996/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.