Cái miệng nhỏ của Tô Điềm nói không ngừng, hai câu đầu bà cụ Tô còn lên tiếng chửi bới, về sau Tô Điềm càng nói càng nhiều, bà cụ Tô không chửi nổi nữa, bởi vì bà ta đã quên mình muốn nói gì tiếp theo.
Đáy mắt Tô Khải tràn đầy ý cười nhìn em gái một câu lại thêm một câu mắng người, hóa ra thành ngữ còn có thể dùng như vậy.
Tô Hiểu Vân ngớ người nhìn Tô Điềm. Đây thực sự là Tô Điềm sao? Lúc nào mà Tô Điềm lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy rồi? Xem ra từ trước tới nay đều là giả vờ, đúng là tâm cơ khó lường.
“Ơ, bà không hát nữa à? Có phải bà đang chờ những người khác tới đây đúng không? Cái ý tưởng này của bà thật là, làm cháu cũng không biết nên nói gì giờ, bà như vậy, người ta căm ghét trốn còn không kịp, ai muốn chạy tới xem chứ.”
Mấy ngày nay lúc đang sửa nhà, có gì mà cô chưa từng làm chứ. Chính cô đem ý tưởng nói ra chia nhà như nào, dọn ra ở riêng cần vật gì, làm cho mấy bà thím, chị dâu tới xem một lần lại một lần nữa.
Mọi người đều sợ hãi vô cùng.
Danh tiếng ác lòng ác dạ của cô coi như không thể tẩy sạch được rồi.
Tô Điềm không hề sợ hãi, cha Tô tiếp tục giữ im lặng, mẹ Tô thì chán ghét nhìn, Tô Khải oán hận, bà cụ Tô nhìn mà hoảng sợ.
Nhưng cứ như thế bỏ qua, bà ta lại không muốn.
“Em họ, vừa nãy em hơi quá đáng rồi đấy, chúng ta là con cháu, hiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tn70-khong-gian-sieu-thi-co-gai-duoc-yeu-thich-nhat-muon-lam-giau/4456575/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.