“Mỗi tháng có bao nhiêu tiền, mẹ so với con còn rõ ràng hơn, con có giấu tiền riêng hay không, mẹ phải biết chứ.”
Bà cụ Tô chính là biết rất rõ nên mới càng khó chịu trong lòng, đã như vậy mà nhà họ còn có vải vóc, lại còn không thèm đưa cho bà ta.
“Vậy những thứ này là sao?”
“Dù sao cũng không phải trộm cắp của người khác.” Tô Hòa Bình cứng rắn trả lời.
Lúc này việc quan trọng nhất của bà cụ Tô là lấy vải vóc mang về.
“Hai cuộn vải này để cho mẹ với cha con làm hai bộ quần áo, cái túi vải bị rách này các con cũng không dùng được, cắt ra đưa cho chị dâu con một nửa.” Bà cụ Tô trực tiếp phân chia xong xuôi.
Tô Điềm tức đến bật cười, ở đâu ra người không biết xấu hổ như vậy.
“Bác gái có ý gì không?” Tô Điềm nhìn về phía Trương Thúy Hoa đang vui sướng.
“Bà nội cũng đã chia xong, nhà cậu hai cắt ra một nửa, còn lại tôi sẽ lấy cái túi này mang về.” Túi vải lớn này là một mảnh vải khá lớn, còn có thể dùng làm quần áo.
Con mắt to của Trương Thúy Hoa liên tục xoay chuyển, miệng lầm bà lầm bầm, một bộ dáng tham lam xấu xí.
Thấy người một nhà không nói lời nào, bà cụ Tô trực tiếp tiến lên, hai tay cầm lấy hai cuộn vải, ngày hôm nay bà ta tới chính vì những thứ này, không quan tâm Tô Điềm đã cõng tới những cái gì.
Tô Khải cầm chặt một cuộn vải, môi mím lại, nhìn cha của mình.
“Thằng ranh con này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tn70-khong-gian-sieu-thi-co-gai-duoc-yeu-thich-nhat-muon-lam-giau/4456576/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.