“Được, vậy thì mau gọi mọi người tới.”
Chu Tuệ Ngọc vui sướng đỡ Tô Điềm đi vào phòng chính, mà một nhà anh trai Tô cũng đã sớm có mặt, ngồi xung quanh ông bà Tô, còn một nhà Tô Hòa Bình thì phải đứng, phân biệt đối xử rõ ràng.
“Được rồi, người đã đến đông đủ, tiền cũng nên lấy ra.” Vấn đề này lại quay lại, bà cụ Tô sống chết không chịu lấy ra, khóc nói không có tiền, lấy tiền đâu ra.
Tô Điềm nhìn bà cụ Tô khóc lóc om sòm, thật sự là nằm xuống lăn lộn, chân bà ta từng bị bó lại, gót chân lớn, ngón chân lại nhỏ, nằm lăn lộn đạp chân liên tục, hai tay vỗ đất, suýt chút nữa khiến Chu Tuệ Ngọc ngã.
Tô Điềm thực sự muốn lén đạp bà ta một cái, loại bà nội kiểu này…
Tô Điềm tức đến phồng cả má, Tô Khải sờ đầu em gái, an ủi cô đừng nóng giận, trước tiên hai người chia ra, một trái một phải đứng bên cạnh bảo vệ Chu Tuệ Ngọc, khiến trong lòng của Chu Tuệ Ngọc dễ chịu hơn phần nào.
Một màn này khiến bà cụ Tô tức điên lên, con cái của bà thì không có đứa nào che chở cho bà ta, một con đĩ như Chu Tuệ Ngọc thì lại được bảo vệ.
“Không muốn sống nữa mà, người ta thường nói nuôi con để con nuôi cha mẹ về già, tôi thì nuôi phải cái thứ gì đây, đừng nói đến chăm sóc, nó đang muốn bức tôi chết đi mới vừa lòng đây mà.”
Mặt Tô Hòa Bình tái xanh, viền mắt đỏ lên, hai tay nắm chặt lại, bằng mắt thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tn70-khong-gian-sieu-thi-co-gai-duoc-yeu-thich-nhat-muon-lam-giau/4456551/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.