Ông Tô không muốn bị một người em họ kém mình có vài tuổi mắng, mà ông ta cũng không muốn để Tô Hòa Bình dọn đi.
Đại đội trưởng giống như đang cười mà lại như không cười, ông ta quá rõ anh họ của mình là loại người gì. Chuyện gì cũng để bà cụ Tô chạy lên trước, được lợi thì hưởng, mà không được lợi thì kêu đàn bà không có kiến thức, kiểu gì thì ông cụ Tô cũng không bị thiệt.
“Dọn ra ở riêng, chia tài sản phải có sự tình nguyện từ hai bên, phải công bằng. Hòa Bình, cháu nguyện ý làm theo cách của cha cháu sao?” Đại đội trưởng nhìn thoáng qua ông cụ Tô, quay đầu lại hỏi Tô Hòa Bình.
“Cháu không muốn.” Tô Hòa Bình ngu ngốc, nghe thấy lời nói của đại đội trưởng thì ngay lập tức nhận ra, giọng nói cũng dứt khoát hơn.
“Vậy thì đừng có dọn ra, người một nhà ở chung với nhau một cái sân cũng tốt.” Không đồng ý, vậy cũng đừng có mơ dọn ra ngoài, đây là ý chính của ông cụ Tô.
“Vậy thì không ở riêng nữa, đều là con cái do cha mẹ nuôi lớn, nhà anh trai đưa bao nhiêu công điểm thì nhà con cũng đưa bấy nhiêu, sau này cha mẹ cũng làm cho con một phần đồ ăn bồi bổ cơ thể, trong nhà có gì thì mọi người cùng nhau ăn, cũng đừng tiếp tục bất công, nói ra hàng xóm lại chê cười.”
Ông cụ Tô giật mình, ông định bắt ép thằng hai, không nghĩ tới thằng hai lại có suy nghĩ này, còn nói ra trước mặt người ngoài nữa.
“Thằng hai, sao mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tn70-khong-gian-sieu-thi-co-gai-duoc-yeu-thich-nhat-muon-lam-giau/4456550/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.