“Câu nói kia của cha, là không có, hay không muốn cho?”
Đại đội trưởng bất ngờ nhìn Tô Hòa Bình một cái.
Không ngờ thằng hai vừa suy nghĩ đã thông suốt, chỉ cần không hiếu thảo một cách mù quáng thì tốt rồi.
Ông cụ Tô bị nghẹn một cái.
“Con muốn mở rương ra xem, mong cha mẹ lấy nó ra.”
“Con không tin tưởng cha sao?”
Tô Hòa Bình im lặng không nói lời nào, hiển nhiên là ngầm thừa nhận.
Ông cụ Tô lại bị nghẹn thêm lần nữa.
“Được rồi, mở đi, tiền có thì cũng không được nhiều, đều là tiền mà cha mẹ tiết kiệm được để giành làm quan tài, các con đấy, mỗi lần kiếm được tiền, trong nhà có bao nhiêu miệng lớn miệng nhỏ chờ ăn…. Ôi, vốn định giữ trong tay, lúc nào các con gặp khó khăn thì cha mẹ lấy ra giúp đỡ, bây giờ….Ôi, ngay cả cha mẹ mà con cũng không tin tưởng.”
Tô Điềm khịt mũi coi thường, ông già này còn rất biết diễn kịch, ông ta là không muốn làm mất lòng nhau, dự định cho sau này đây mà.
Bà cụ Tô không cam lòng, nhưng lại không dám chống đối ông cụ Tô, lầm bà lầm bầm mở tủ, lấy ra một cái bọc, lần lượt mở từng tầng ra, bên trong có một cái hộp nhỏ….
Ơ! Con gà gỗ này rất đáng tiền đấy, không biết chỗ giao dịch trong siêu thị hiện đại của cô có nhận cái này không nhỉ?
Cô rất muốn trộm, à nhầm, muốn đổi một cái mới cho bà cụ Tô.
Tô Điềm híp mắt nghĩ.
“Đồ vô sỉ, đây không phải tiền thì là gì?” Đại đội trưởng thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tn70-khong-gian-sieu-thi-co-gai-duoc-yeu-thich-nhat-muon-lam-giau/4456552/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.