Sáng ngày hôm sau
Cô đang ngồi trong phòng đọc xảy, cả ngày nay ngoài việc đọc sách ra cô chẳng thể làm gì cả, nhưng mỗi khi đọc sách cô không thể nào tập trung nổi, cứ nghĩ tới ngày hôm qua Kỳ Mạc đến gặp mình, rõ ràng cô cảm nhận được anh có điều muốn nói nhưng lạ gượng ép bản thân không được nói ra điều đó, cho tới bây giờ cô vẫn rất băn khoăn về điều đó, cô có linh cảm mình phải biết được đó là gì.
- Nhũ Văn, em ở đâu? - cô gọi nha hoàn thân cận của mình
- Dạ công chúa, em đây, công chúa có dì căn dặn - Nhũ Văn vui vẻ chạy vào hỏi
- Chúng ta tới phủ Thập Ngũ Hoàng Tử đi - cô nói rồi đứng dậy
- Công chúa à, hôm nay Thập Ngũ Hoàng Tử khởi hành đi biên giới phía Bắc để diệt lũ phản tặc, không biết bao giờ mới về, nô tỳ nghe ngóng được sớm cũng phải là mười năm, muộn nhất chính là không bao giờ về được....nô tỳ tưởng hôm qua Thập Ngũ Hoàng Tử phải nói với người rồi - Nhũ Văn khuôn mặt buồn buồn nói
- Sao! - Cô quát lên trong ngỡ ngàng
Anh phải đi đánh trận ư? Tại sao hôm qua lại không nói với cô, anh nghĩ sau khi anh đi cô sẽ không buồn ư! Cô hiện tại đang rất đau lòng, theo lời Nhũ văn kể thì trườn hợp trở về và bỏ mạng là năm mươi năm mươi. Nhưng trở về đây thời gian đã là mười năm sau của tương lại, thời gian dài đằng đãng như vậy, có mấy ai trên xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-xuyen-khong/868051/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.