Mấy ngày sau đó, hắn liền tục tới thăm cô thường xuyên, lúc thượng triều về liền tới gặp cô, có thể nói ngoài thời gian với công việc ra, toàn bộ thời gian còn lại của hắn đều dành hết cho cô. Ngay có có nhiều lúc, Tử Y muốn hắn ở lại tẩm cung của mình nhưng hắn đều lấy lý do khước từ nàng để tới chỗ cô. Nhưng thái độ của cô so với lúc trước cũng chỉ tăng lên một chút, chưa có tiến triển gì đột phá cả.
Hắn vừa ngồi duyệt tấu chương, vừa liếc cô ở bên cạnh đang tự tay gọt hoa quả, nhiều lúc hắn vẫn lo sợ cô không có ở trong tầm mắt của mình, có lẽ là do hắn lo sợ dư thừa nhưng cảm giác mãnh liệt mách bảo hắn rằng từng giây từng phút không bao giờ được rời xa khỏi cô nếu không hắn sẽ vuột mất cô trong chốc lát. Chỉ trong chốc lát mà thôi, hắn sẽ lạc mất cô.
- Mau ăn đi - cô cười ngọt ngào đưa miếng táo lên miệng của hắn
"Măm Măm"
Hắn rất vui vẻ mà há miệng đón lấy miếng táo từ trong tay của cô
- Tử Khiên - cô nhìn sâu vào con ngươi hắn gọi
- Hử!? - hắn thấy ánh mắt khiêu gợi của cô đang mời gọi mình liền đặt tấu chương xuống rồi vang rộng vòng tay ra ôm trọn lấy người cô
- Từ rất lâu, ta muốn hỏi...tại sao ngày mà Kỳ Mạc rời khỏi đây ngươi lại không nói với ta!? - Cô nhắm chặt mắt lại nhẹ giọng hỏi
Sau khi nghe câu hỏi của cô, trong lòng hắn chợt có chút chột dạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-xuyen-khong/868052/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.