Edit: Yatloml.
Ba người bạn cùng phòng khác của anh đã lần lượt thức dậy.
Có người tới gõ giường anh, biểu thị trời đã khuya, hai tiếng gõ đều đặc biệt rõ ràng.
Hứa Phóng trầm giọng đáp lại, ngồi trên giường vò đầu bứt tai, sau đó gõ vào ô trả lời với vẻ mặt kỳ quái: [Suýt chút nữa tôi đã nghĩ mình chết đột ngột trong giấc mơ của cậu. 】
Nhưng trước khi gửi đi, anh chợt nhận ra thời gian gửi đoạn ghi âm.
Ba giờ ba mươi sáng.
Đầu ngón tay Hứa Phóng dừng lại, nghi hoặc nhìn chằm chằm lúc đó.
Gặp ác mộng?
Ngay sau đó, anh đã xóa tất cả những từ vừa rồi, đổi nó thành một câu trả lời thỏa đáng: [Đã hiểu. 】
Lâm Hề Trì là một trong những người hiếm khi khóc, nhưng không thể ngừng khóc. Vì vậy, sau khi cô khóc đêm qua, cô ngồi xổm trên ban công cho đến khi trời gần sáng mới vào ký túc xá.
Ngoại trừ câu cuối cùng mà cô không thể không hét lên vào tối hôm qua, những lúc khác, cô buộc phải kìm nén giọng nói của mình.
Nó thậm chí còn không đánh thức bạn cùng phòng.
Sợ rằng sáng mai mắt cô sẽ sưng lên, Lâm Hề Trì còn lấy khăn nhúng một ít nước nóng để chườm lên mắt.
Kết quả là ngày hôm sau, tuy không thấy hết sưng nhưng hốc mắt vẫn đỏ. Vì thiếu ngủ nên đôi mắt vẫn đỏ ngầu, cô trang điểm đậm hơn bình thường một chút nhưng vẫn không giấu được vẻ phờ phạc.
Lâm Hề Trì sáng và chiều đều có lớp, buổi tối không có lớp, nhưng có buổi tối tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-vi-bo/1029358/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.