Edit: Yatloml.
"..."
Quả nhiên, cô không thể đấu lại Hứa Phóng.
Vì lời nói của Hứa Phóng, lần sau Lâm Hề Trì không dám khiêu khích anh nữa, sợ rằng anh sẽ đột nhiên nổi điên. Cô cúi đầu ăn cơm trong im lặng, đĩa cơm trước mặt cũng nhanh chóng được giải quyết xong.
Hứa Phóng cất điện thoại, liếc cô một cái: "Ăn xong chưa?"
"Rồi."
"Đi thôi."
Hai người bước ra khỏi phòng ăn.
Vẫn còn khoảng một giờ trước khi tự học buổi tối.
Lần này thật đáng xấu hổ, trở về ký túc xá cũng phiền phức, về kí túc xá thì còn quá sớm, Lâm Hề Trì suy nghĩ một chút, cùng Hứa Phóng đến sân bóng rổ.
Sân bóng rổ của trường được chia thành trong nhà và ngoài trời.
Hướng Hứa Phóng đưa cô đến là phòng tập thể dục, không phải sân bóng rổ nơi Lâm Hề Trì gặp anh lần trước.
Các sân bóng rổ ngoài trời phần lớn được sinh viên sử dụng để chơi thể thao, việc huấn luyện của đội bóng rổ của trường về cơ bản là ở trong sân thể dục, chủ yếu là do thời tiết xấu sẽ ảnh hưởng đến việc tập luyện.
"Đúng rồi." Lâm Hề Trì quay đầu lại hỏi hắn, "Thí Thí, tại sao lại tham gia đội bóng rổ?
Hứa Phóng thản nhiên nói: "Nhàm chán."
"Nhưng sinh viên quốc phòng không phải huấn luyện ba buổi một tuần sao? Họ cũng có bài tập buổi sáng vào thứ Hai."
"Ừm."
"Điều đó bổ sung cho quá trình đào tạo của đội bóng rổ, không phải luyện tập mỗi ngày."
"Đại khái có thể nói là vậy."
"Chao ôi." Lâm Hề Trì thương cảm nhìn hắn, "Tôi cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-vi-bo/1029359/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.