Edit: Yatloml.
Nhìn thấy câu này, Lâm Hề Trì suýt chút ngất xĩu. Cô thật sự không ngờ rằng câu chuyện vừa rồi lại lan truyền nhanh đến mức được đăng lên diễn đàn của trường ngay chỉ mới một tiếng đồng hồ.
Điều khó tin nhất là nó đã trở thành như thế này.
Nhưng sau khi tự mình nghĩ lại, cô thực sự cảm thấy người khác đoán cũng khá hợp lý...
Ba người bạn cùng phòng bên cạnh vẫn đang bàn luận, nhưng đều giữ thái độ không tin vào chuyện này.
Ngay sau đó, Nhiếp Duyệt quay đầu lại và hỏi cô ấy, "Trì Trì, tối nay không phải cậu đi tiệc tối sao? Mình nhớ là cậu đã nói là sẽ đến sân chơi để chơi game, đó có phải cậu không?"
Lâm Hề Trì dừng lại, thành thật nói: "Là mình."
Nhiếp Duyệt nhất thời không có phản ứng: "Hả?"
Hai người kia lập tức đưa mắt nhìn trên người Lâm Hề Trì, điều này khiến cô có chút xấu hổ, ủ rũ nói: "Đây hẳn là mình..."
"..."
"..."
Ánh mắt của cả ba đều là kinh ngạc.
Lâm Hề Trì cũng đột nhiên nhận ra lời nói của mình căn bản tương đương với việc thừa nhận lời nói trên diễn đàn, lập tức xua tay, đại khái giải thích cho bọn họ chuyện vừa xảy ra.
Nhiếp Duyệt sau khi nghe xong liền cười thành tiếng: "Trúc mã của cậu cũng quá đáng thương phải không?"
Lâm Hề Trì: "Không có, do mình lúc trước đã chọc giận cậu ta."
Nhiếp Duyệt: "Vậy tại sao cậu không giải thích với mọi người trên diễn đàn?"
Lâm Hề Trì suy nghĩ một chút: "Có ghi rõ tên của bọn mình không?"
Nhiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-vi-bo/1029357/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.