Edit: Yatloml.
Nụ cười nơi khóe miệng Lâm Hề Trì đông cứng lại, nhìn anh chăm chú, không lâu sau liền cúi đầu, lẳng lặng cất điện thoại vào túi quần.
Một vài chàng trai bên cạnh bật ra những tiếng cười cố kìm nén.
Sợ cô bối rối, Ôn Tĩnh vội vàng chạy tới nắm tay Lâm Hề Trì giải thích giúp cô: "Bạn học, chúng tôi đang chơi trò mạo hiểm. Thực sự xin lỗi vì đã làm phiền cậu."
Không muốn ở đây thêm nữa, Ôn Tĩnh thì thào nói với cô: "Đi thôi."
Trên thực tế, những người khác không phản ứng gì.
Bởi vì ngoại trừ khi thời tiết xấu, về cơ bản vẫn có một lượng lớn sinh viên chơi trò chơi trên cỏ nhân tạo trong sân chơi của trường hàng đêm. Ở đâu có trò chơi, có người thắng người thua và có hình phạt.
Do đó, việc giao nhiệm vụ hỏi WeChat của người lạ là rất phổ biến, những người được hỏi WeChat thường không coi trọng việc này.
Đó là lần đầu tiên họ gặp một người thiếu tôn trọng như vậy.
Thấy Lâm Hề Trì cúi đầu không lên tiếng, Hứa Phóng nhướng mày cúi đầu, đầu hơi nghiêng sang một bên, nhưng vẫn không nhìn ra được vẻ mặt của cô.
Cùng lúc đó, nam sinh nói chuyện với Hứa Phóng lúc nãy đi tới và nhận ra cô, khịt mũi một cái.
"Cô gái này không phải..."
Hứa Phóng đẩy đầu lại, tặc lưỡi: "Cậu muốn nói cái gì?"
Lâm Hề Trì quay lại, cười với Ôn Tĩnh: "Không sao, chị về trước đi."
Ôn Tĩnh muốn nói gì đó.
Diệp Thiệu Văn đứng sau đám đông, nheo mắt, chợt nhận ra khuôn mặt của Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-yeu-vi-bo/1029356/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.